Nhưng lúc hai người vừa ra tới cổng tập đoàn Thiên Thành thì sau lưng lại vang lên giọng nói của Mục Hàn: “Này hai anh, đợi đã!”
Trung Đảo Quân thấp thỏm, lo lắng nói: “Sơn Điền Quân, chắc không phải tên này muốn đổi ý chứ?”
“Tôi nghĩ không phải vậy đâu”, Sơn Điền Quân lắc đầu nói: “Dù anh ta có muốn đổi ý thì cũng đã tiền trao cháo múc rồi, anh ta có thể làm gì chúng ta được chứ?”
“Chúng ta cứ đợi xem anh ta muốn làm gì?”
Thế là, hai người dừng lại.
Mục Hàn đuổi tới nơi.
Anh mỉm cười với hai người họ và nói: “Thật ngại quá, hai anh, bố vợ tôi cũng rất thích món đồ này, chiều qua còn dặn tôi hôm nay đem về để ông ấy chiêm ngưỡng, nên…”
“Nên anh muốn đổi ý à?”, Sơn Điền Quân trưng ra bộ mặt lạnh lùng, từ chối: “Này anh bạn, tôi nghĩ chắc là anh cũng biết, đã giao dịch xong rồi thì chiếc bình gốm sứ Thanh Hoa này giờ là của tôi”.
“Tôi biết”, Mục Hàn gật đầu nói: “Nhưng tôi sẽ trả cho các anh một triệu tệ”.
“Ngoài ra, tôi cũng có thể đưa thêm chút tiền xem như tỏ lòng áy náy với hai anh”.
“Ồ! Bố vợ của anh thích đến thế sao, không còn cách nào khác à?”
“Thôi được rồi! Nếu anh đã sẵn lòng thêm tiền thì không gì là không thể”, Sơn Điền Quân giơ lên nột ngón tay, nói với Mục Hàn: “Thêm bằng này đi!”
“Một tệ sao?”, Mục Hàn cười ha ha, giơ tay vỗ vai Sơn Điền Quân như đã thân thiết từ lâu nói: “Tôi biết ngay mà, người Đảo Quốc các anh đều nhiệt tình, hào phóng như thế, một triệu lẻ một tệ, để tôi chuyển khoản cho các anh”.
Nghe Mục Hàn nói vậy, Trung Đảo Quân và Sơn Điền Quân trố mắt nhìn nhau.
Sơn Điền Quân bực bội hừ một tiếng rồi nói: “Ý của tôi là một trăm triệu tệ!”
“Đúng vậy!”, Trung Đảo Quân đứng bên cạnh phụ họa theo: “Nếu không có một trăm triệu thì đừng hòng lấy đồ từ tay chúng tôi!”
“Một trăm triệu tệ ư?”, Mục Hàn vờ nổi giận nói: “Các người định bẫy ông đây ấy à? Lúc tôi bán cho các người cũng chỉ một triệu tệ thôi mà”.
Sơn Điền Quân cười nói: “Trong tay của anh nó chỉ đáng giá một triệu tệ, nhưng trong tay chúng tôi thì nó đáng giá một trăm triệu tệ. Tập đoàn Chu Thức của chúng tôi làm ăn chú trọng việc hai bên bình đẳng tình nguyện, nếu anh không đồng ý trả cái giá này thì chúng tôi cũng chẳng ép”.
“Thôi được!”, Mục Hàn bày ra vẻ mặt miễn cưỡng, rối rắm hồi lâu rồi cuối cùng nói chắc như đinh đóng cột: “Một trăm triệu thì một trăm triệu, ai bảo bố vợ tôi lại thích cái bình này chứ!”
“Các anh đợi chút, để tôi gọi cho Phòng Tài vụ chuyển một trăm triệu cho các anh”.
Nhìn thấy Mục Hàn đứng sang một bên gọi điện thoại thật, Trung Đảo Quân và Sơn Điền Quân nhìn nhau cười.
Vừa bán lại là có ngay một trăm triệu tệ.
Tập đoàn Thiên Thành đúng là kẻ ngốc lắm tiền.
Chẳng mấy chốc, Mục Hàn đã gọi điện xong, anh quay lại trước mặt hai người họ.
“Một trăm triệu đã chuyển vào tài khoản của các anh rồi, các anh kiểm tra đi”, Mục Hàn nói.
Sơn Điền Quân trề môi nhìn Trung Đảo Quân.
Trung Đảo Quân lập tức lấy điện thoại kiểm tra trên app ngân hàng trực tuyến.
Khi nhìn thấy dãy số không phía sau dài liên tiếp trong tài khoản, Trung Đảo Quân kiềm chế sự phấn khích, nói với Sơn Điền Quân: “Tiền vào tài khoản rồi!”
“Tốt! Anh Mục thật phóng khoáng!”, Sơn Điền Quân đưa chiếc bình gốm sứ Thanh Hoa cho Mục Hàn: “Từ giờ, chiếc bình gốm này lại thuộc về anh lần nữa!”
“Các anh đi thong thả! Không tiễn!”, Mục Hàn nhận lấy chiếc bình, cười tít mắt nói.
Sau khi bước ra khỏi tập đoàn Thiên Thành, Trung Đảo Quân và Sơn Điền Quân đều không thể kìm nổi sự phấn khích trong lòng.
Mừng rỡ khoa tay múa chân.
“Không ngờ một trăm triệu lại về tay dễ dàng như thế!”, khuôn mặt Sơn Điền Quân hiện rõ vẻ đắc ý: “Tối nay, tôi phải đến sòng bạc Sở Bắc hưởng thụ cảm giác làm nhà cái một lần mới được!”
Trung Đảo Quân cười hề hề: “Sơn Điền Quân, đưa tôi đi nữa chứ!”
Lúc Mục Hàn cầm trên tay chiếc bình gốm sứ Thanh Hoa đã lấy về thì Lâm Nhã Hiên cũng vừa bàn bạc xong công việc, quay về văn phòng tổng giám đốc.
“Ối, Mục Hàn, anh lấy chiếc bình gốm sứ Thanh Hoa ra làm gì thế?”, Lâm Nhã Hiên thắc mắc.
“Không có gì”, Mục Hàn nhoẻn miệng cười rồi nói: “Chỉ là dùng cái bình gốm sứ Thanh Hoa này để gài bẫy hai người Đảo Quốc một triệu tệ thôi!”
“À, em đã bàn bạc xong với tập đoàn Chu Thức chưa?”
“Đúng rồi!”, vừa nhắc đến việc hợp tác với tập đoàn Chu Thức, mặt mày Lâm Nhã Hiên hớn hở nói: “Chồng ơi, anh biết sao không? Gần đây tập đoàn Chu Thức muốn tổ chức một buổi biểu diễn từ thiện ở Sở Bắc, mà Hoàng Tiểu Minh với Lư Vy là những diễn viên đang hot nhất hiện nay nên nghiễm nhiên đã lọt vào tầm mắt của họ”.
“Cho nên, tập đoàn Chu Thức quyết định ký hợp đồng với họ, mời họ làm khách mời của đêm diễn từ thiện”.
“Sau này, nhất định sẽ còn triển khai nhiều dự án hợp tác và làm gương mặt đại diện cho sản phẩm của họ nữa!”
“Hợp tác với lũ quỷ hút máu đấy à?”, Mục Hàn tức giận đập bàn: “Không được!”
Thấy Mục Hàn bỗng nhiên nổi giận, Lâm Nhã Hiên bị dọa giật nảy mình.
Cô kinh ngạc hỏi: “Sao vậy?”
“Hừ, Sao ư?”, thế là Mục Hàn kể rõ đầu đuôi ngọn ngành chuyện tập đoàn Chu Thức nuốt trọn tài sản trị giá một trăm tỷ của Tưởng Đỉnh Thiên chỉ với số tiền một trăm triệu.
Lâm Nhã Hiên nghe xong cũng giận đỏ mặt.
“Thật quá đáng!”, Lâm Nhã Hiên thở hồng hộc nói: “Em còn tưởng tập đoàn Chu Thức là một doanh nghiệp có tâm với nghề, làm từ thiện giúp ích cho xã hội, nào ngờ bên trong lại thối rữa như vậy”.
“Chồng à, nếu không phải nghe anh nói thì chắc em cũng bị tập đoàn Chu Thức che mắt rồi!”
“Em nghe theo anh, không hợp tác với tập đoàn Chu Thức nữa. Dù sao thì hôm nay vẫn chỉ mới bàn bạc, ngày mai mới chính thức ký hợp đồng”.
“Bây giờ em sẽ mở cuộc họp để nói rõ tình hình với mọi người”.
…
Hôm nay, tâm trạng của Hoàng Tiểu Minh cực kỳ tốt.
Ngoài việc năm bộ phim chiếu mạng thu về doanh thu khổng lồ thì hôm nay anh ta cũng được Dương Vỹ - tổng giám đốc của tập đoàn Chu Thức ở khu vực Sở Bắc chỉ đích danh đến gặp mặt.
Cứ nghĩ đến việc mình sắp trở thành nghệ sĩ dưới trướng của một tập đoàn tầm cỡ quốc tế như tập đoàn Chu Thức, có thể đại diện cho sản phẩm của họ, Hoàng Tiểu Minh lâng lâng như đang đi trên mây.
Lúc không chú ý đã va phải Mục Hàn đang bước tới.
Lúc này, Hoàng Tiểu Minh đang hết sức cao ngạo, thậm chí chẳng thèm nhìn người mình va phải là ai, liền cất giọng kiêu căng nói: “Anh đụng trúng tôi rồi, xin lỗi ngay đi!”
“Hả?”, nhìn thấy Hoàng Tiểu Minh, Mục Hàn cau mày nói: “Tiểu Minh, đáng lẽ ra lúc này cậu đang quay phim chứ?”
“Ồ, hóa ra là Mục Hàn!”, Hoàng Tiểu Minh cảm thấy hiện tại địa vị của mình đã cao hơn nên gọi thẳng tên Mục Hàn: “Nể tình lúc trước anh cũng có ơn với tôi nên chuyện anh va vào tôi, tôi sẽ không so đo nữa”.
“Nhưng nếu đã gặp anh ở đây thì tôi cũng có một vài chuyện muốn nhắc nhở anh”.
“Bây giờ tôi là ngôi sao nổi tiếng rồi, những gì tôi trải qua trước khi được anh chọn, như việc từng đi làm người mẫu cho cửa hàng bán quần áo nam, anh đừng nhắc đến nữa, chôn sâu trong bụng cho tôi”.