Điện Chủ Ở Rể

Chương 37: Xe ư? Xin lỗi, thứ tôi cần là cửa hàng!



“Bán xe cho mày? Mục Hàn, mày đừng chọc tao cười nữa được không?”

“Mày biết chiếc xe rẻ nhất ở đây bao tiền không? Tám trăm nghìn tệ! Ngay cả giám đốc với mức lương hơn mười nghìn tệ như tao còn không mua nổi thì một tên shipper như mày lấy gì để mua?”

A Phong nói chẳng nể nang gì, hắn đã hoàn toàn trở mặt rồi!

Mục Hàn bất lực lắc đầu, trong lòng không khỏi thở dài cho tình anh em đã biến chất này, biết trước thì anh không gọi cuộc điện thoại vừa nãy rồi.

“Ông chủ của các anh đâu? Bảo ông ta ra đây đi, tôi muốn đích thân nói chuyện với ông ta!”

Mục Hàn kìm nén cơn giận và nói.

“Gặp ông chủ bọn tao ư? Mục Hàn, có phải mày ghen tỵ tao được làm giám đốc cho nên cố ý tới gây rối phải không?”

“Nói cho mày biết, tao có chức vụ và quyền hạn cao nhất trong cửa hàng 4S này! Mày muốn nói gì thì cứ nói thẳng với tao!”

A Phong đắc ý nói, ánh mắt hắn nhìn Mục Hàn tràn đầy vẻ chán ghét!

“Ba phút, nếu ông chủ của các anh không xuất hiện thì tôi sẽ khiến các anh phải hối hận!”

Mục Hàn chán chẳng thèm đấu khẩu với A Phong, anh tìm bừa một chỗ ngồi xuống rồi lạnh lùng nói.

“Hối hận? Bây giờ tao sẽ khiến mày hối hận!”

“Bảo vệ đâu? Mau đuổi tên vô dụng này ra ngoài cho tôi!”

A Phong nhướng mày, gọi luôn mấy tên bảo vệ tới, định đánh Mục Hàn.

“Các người làm gì đó?”

Đúng lúc này, một giọng nói uy nghiêm từ ngoài cửa vang lên.

Người nói chính là ông chủ của cửa hàng 4S này, thường được gọi với cái tên Phạm mập!

“Ông… ông chủ! Không có gì đâu, chỉ là có tên nghèo ở đây gây rối, bây giờ tôi sẽ đuổi anh ta đi ngay!”

Vừa nhìn thấy ông chủ đi tới, gương mặt A Phong liền nở nụ cười mỉa, nịnh bợ nói rồi ngay lập tức quay sang, trừng mắt với bảo vệ và nói: “Các cậu còn chờ gì nữa, không mau ném tên rác rưởi này ra ngoài cho tôi!”

“Từ đã!”, Phạm mập giơ một tay ra ngăn cản bảo vệ, ánh mắt nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào Mục Hàn hỏi: “Nói, tại sao cậu lại gây rối? Dám gây sự ở địa bàn của Phạm mập tôi, to gan nhỉ!”

“Tôi không hề gây rối, tôi tới để xem xe!”

Mục Hàn không khỏi cười gượng trong lòng, anh chỉ đơn giản là muốn mua một chiếc xe và cùng vợ mình sống thế giới của hai người thôi mà!

“Ông chủ, ông đừng nghe anh ta nói bậy! Tôi biết tên này! Anh ta là shipper ở Mỹ Đoàn, kiếm không nổi nhiêu tiền, vốn chẳng đủ khả năng để mua chiếc Porsche của chúng ta!”

A Phong nhìn Mục Hàn nói với vẻ mặt đầy khinh thường.

Có đánh chết hắn cũng không tin rằng một tên vô dụng ăn không đủ no mà còn có thể mua được xe sang!

Mục Hàn lạnh lùng dõi theo màn trình diễn của A Phong, khóe miệng nở một nụ cười khẩy.

Nếu anh đã vô tâm thì đừng trách tôi bất nghĩa!

Ngay lập tức anh nhìn Phạm mập và nói:

“Tôi quyết định không mua xe của ông nữa!”

“Tôi muốn mua lại cửa hàng của ông!”

Giọng của Mục Hàn không to lắm, nhưng lúc này lại khiến tất cả người trong cửa hàng 4S sững sờ!

Phạm mập và A Phong đều há hốc mồm, không nói nên lời!

“Tôi có nghe nhầm không đó, cậu thanh niên này nói muốn mua lại toàn bộ cửa hàng ô tô Porsche sao? Chưa kể tới nhãn hiệu, chỉ riêng mười chiếc siêu xe này cũng phải có giá tầm một trăm triệu rồi nhỉ?”

“Chậc chậc, đúng là đáng thương, trẻ như vậy mà đã bị điên rồi!”

“Nếu cậu ta có thể mua lại cửa hàng này, anh đây livestream ăn cứt!”

Lúc này rất nhiều đại gia đang xem xe ở xung quanh đều thì thầm bàn tán với nhau!

“Ha ha ha ha! Mục Hàn, chết cười với mày mất! Có phải mày nghèo tới điên rồi không? Muốn mua lại cửa hàng của ông chủ bọn tao ư? Mày có biết cửa hàng này có giá bao nhiêu không? Nó là dãy số dài mà mày không tưởng tượng nổi đâu!”

A Phong bật cười nói, trong lòng càng cảm thấy Mục Hàn vô cùng tầm thường!

“Đồ mập, mau trả lời đi, ông bán lại cửa hàng này với giá bao nhiêu?”

Mục Hàn hơi mất kiên nhẫn hỏi, anh hoàn toàn không bận tâm tới lời châm chọc của A Phong!

“Bao… bao nhiêu tiền ư? Để tôi coi, Mỹ Đình, cô đi lấy biên lai hàng trong kho của chúng ta ra đây cho tôi!”

Phạm mập vội vàng bảo cô gái lễ tân kia đi lấy tư liệu, không biết tại sao nhưng ông ta cảm thấy trên người Mục Hàn có một khí chất khiến người ta không thể chối từ mệnh lệnh của anh.

“Trong kho tổng cộng có ba mươi chiếc xe Porsche trị giá chín mươi triệu, cộng thêm một triệu tiền thuê cửa hàng mỗi năm và tiền nhân công, tiền điện nước…”

Tên mập cầm máy tính bấm điên cuồng.

Cuối cùng.

Trên màn hình hiển thị ra một con số cuối cùng, tổng cộng là một trăm hai mươi triệu!

“Khà khà! Đồ vô dụng, sợ ngây người rồi phải không? Để xem bây giờ mày tính thoát như nào!”

“Chỗ này của tao có hai mươi tệ, coi như tao bố thí cho mày đó, mau lái xe chạy ngay đi! Đừng làm mất mặt tao!”

A Phong rút từ trong túi quần ra một tờ tiền rồi ném thẳng xuống đất, mặt đầy khinh thường!

“Cho tôi số tài khoản của ông!”

Mục Hàn chẳng thèm liếc nhìn A Phong lấy một cái, anh nói tiếp với Phạm mập.

“Số tài khoản là 621278…”

Phạm mập nói ra số tài khoản, trong đầu hơi mơ hồ, chẳng lẽ cậu thanh niên này là đại gia siêu giàu sống ẩn mình sao?

“Trong vòng ba phút, chuyển một trăm hai mươi triệu vào tài khoản một ngân hàng, số tài khoản là…”

Mục Hàn nhấn gọi thẳng cho Mộ Dung phong và dặn dò.

“Mục Hàn ơi là Mục Hàn, mới có hai năm không gặp, không ngờ mày lại điên tới mức này!”

A Phong châm chọc nói.

Vừa dứt lời.

“Tinh!”

Đột nhiên điện thoại của Phạm mập nhận được một tin nhắn, ông ta nhấn mở ra và đọc:

Bạn đã nhận được số tiền là một trăm hai mươi triệu tệ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.