Điện Chủ Ở Rể

Chương 380: Tập đoàn Chu Thức muốn đàm phán?



Mục Hàn vừa nói ra câu này lập tức nhận được sự hưởng ứng của nhân viên tập đoàn Thiên Thành.

Koichiro Watanabe lái xe ngang ngược trong tập đoàn Thiên Thành, tông xe loạn xạ, coi mạng người như cỏ rác đã sớm làm người khác phẫn nộ.

“Đánh người là phạm pháp!”, Dương Vỹ ở bên cạnh vội vàng khuyên nhủ.

Người này là con trai của tổng giám đốc tập đoàn Chu Thức ở phía Nam, nếu hắn bị Mục Hàn đánh thì Dương Vỹ sẽ không thể ăn nói với tổng giám đốc.

“Phạm pháp sao?”, Mục Hàn không khỏi bật cười, chế giễu: “Vừa rồi Koichiro Watanabe lái xe tông phải rất nhiều nhân viên của tập đoàn Thiên Thành, lúc đó không thấy anh đứng ra nói anh ta phạm pháp nhỉ”.

“Bây giờ tôi muốn đánh anh ta, anh lại nhảy ra nói tôi phạm pháp?”

“Đúng là tiêu chuẩn kép điển hình!”

Nói xong, Mục Hàn hỏi những nhân viên của tập đoàn Thiên Thành đang đứng vây xem: “Mọi người nói xem nên làm thế nào đây?”

“Đánh hắn!”

“Đánh hắn!

“Đánh hắn!”

Ý kiến của nhân viên tập đoàn Thiên Thành lại nhất trí một cách lạ thường.

Từ lâu bọn họ đã không ưa những người nước ngoài kiêu căng hống hách ở nước Hoa Hạ như Koichiro Watanabe.

“Các người nghe thấy cả rồi chứ? Không thể làm trái ý dân được!”, Mục Hàn mỉm cười, vừa bẻ ngón tay kêu răng rắc, vừa đi về phía Koichiro Watanabe.

Mặc dù Koichiro Watanabe cũng từng luyện võ, nhưng ở trước mặt Mục Hàn thì chẳng khác nào gà con trước diều hâu.

Mục Hàn không hề nể nang, ấn chặt Koichiro Watanabe xuống dưới đất, nhắm vào đầu hắn mà đánh một trận tơi bời.

Để những nhân viên đó trút giận, Mục Hàn còn gọi họ tới đánh cùng.

Một đánh một nhanh chóng biến thành đánh hội đồng.

Koichiro Watanabe bị đánh đến mức hấp hối.

Không chỉ như vậy, dưới sự thúc ép của Mục Hàn, Koichiro Watanabe còn phải bỏ ra một triệu tệ bồi thường cho những cánh cửa bị tông vỡ và đền bù cho những nhân viên bị thương.

Tại bệnh viện tỉnh.

Phòng chăm sóc tích cực.

Khi Ichiro Watanabe chạy tới thì thấy Koichiro Watanabe nằm trên giường bệnh, từ đầu đến chân bị băng bó dày đặc giống như xác ướp.

Chỉ để lại đôi mắt, mũi và miệng.

Thấy Ichiro Watanabe đến, Koichiro Watanabe lập tức huơ tay vụng về.

Nhưng lại không nói được lời nào.

“Ông Watanabe, xin lỗi!”, Dương Vỹ đang chăm sóc cho Koichiro Watanabe lập tức đứng dậy đón: “Tôi đã không chăm sóc tốt cho cậu chủ Watanabe!”

“Là kẻ nào làm?”, Ichiro Watanabe sa sầm mặt.

“Là một người đàn ông tên Mục Hàn, chồng của tổng giám đốc tập đoàn Thiên Thành - Lâm Nhã Hiên, đội trưởng đội bảo vệ của tập đoàn Phi Long”, Dương Vỹ trả lời.

“Đánh con tôi thành ra như vậy có còn công lý không? Còn luật pháp không?”, Ichiro Watanabe tức phát run, đi đến trước mặt Koichiro Watanabe, an ủi: “Con trai, con yên tâm, bố nhất định sẽ trả thù cho con!”

Koichiro Watanabe bị bọc kín như cái bánh chưng vội vàng gật đầu.

“Ông Watanabe, xin hãy nghe tôi nói”, Dương Vỹ kéo Ichiro Watanabe sang một bên, nhỏ giọng nói: “Người đó võ nghệ đầy mình, vô cùng lợi hại, ngay cả Adai và Aji cũng bị anh ta giết chết trong nháy mắt!”

“Cái gì?”, nghe Dương Vỹ nói, Ichiro Watanabe sững sờ: “Nói như cậu thì chẳng phải bản lĩnh của người này thâm sâu khó lường hay sao?”

“Chưa đến mức thâm sâu khó lường, nhưng ít nhất là cao hơn một bậc so với Adai và Aji”, Dương Vỹ ngẫm nghĩ rồi nói: “Mà người này là đội trưởng đội bảo vệ của tập đoàn Phi Long, từ đó có thể thấy trong tập đoàn Phi Long ẩn giấu nhân tài”.

“Vì vậy, tôi to gan khuyên ông Watanabe không nên sơ suất khinh địch!”

“Adai và Aji là cao thủ hàng đầu trong nước, vậy mà anh ta có thể giết được bọn họ trong nháy mắt, đủ để chứng minh thực lực của anh ta không tầm thường! Tôi cảm thấy chỉ có mời Đại quốc sư Abe Seimei ra mặt mới có thể khiến bọn xấu đó khiếp sợ!”

Ichiro Watanabe suy nghĩ rồi nói: “Nhưng mà sáu năm trước, Đại quốc sư đã tuyên bố ẩn cư trong rừng núi. Tuy rằng ông ấy lại đứng ra đảm nhiệm chức Đại quốc sư sau bao lần thuyết phục của quốc vương Đảo Quốc hiện nay, nhưng chưa chắc ông ấy sẽ đến nước Hoa Hạ”.

“Nhưng nếu như không nhờ đến Đại quốc sư thì làm sao tôi có thể đối chọi với tập đoàn Phi Long được chứ?”

Ichiro Watanabe vô cùng băn khoăn.

“Ông Watanabe, tôi có một kế, không biết có ổn hay không”, lúc này Dương Vỹ mở miệng nói.

Ichiro Watanabe nhìn thật sâu vào Dương Vỹ, gật đầu nói: “Nói ra nghe xem”.

“Là thế này, ông Watanabe”, Dương Vỹ hiến kế: “Đến nay tập đoàn Chu Thức chúng ta tranh đấu với với tập đoàn Phi Long dường như chưa chiếm được chút lợi ích nào. Thị trường Sở Bắc chúng ta cũng chưa chiếm được, cứ tiếp tục như vậy sẽ vô cùng bất lợi với chúng ta”.

“Chuyện này còn cần cậu nói sao?”, Ichiro Watanabe liếc Dương Vỹ, bất mãn nói: “Nói chuyện chính”.

“Vâng, ông Watanabe”, Dương Vỹ nói tiếp: “Tôi nghĩ chi bằng ông đích thân đến tìm chính quyền tỉnh, nhờ chính quyền tỉnh làm trung gian để tập đoàn Chu Thức đàm phán hòa bình cùng tập đoàn Phi Long, thúc đẩy sự hợp tác giữa hai tập đoàn với lý tưởng bắt tay nhau xây dựng tương lai tốt đẹp cho Sở Bắc”.

“Hợp tác với tập đoàn Phi Long sao?”, Ichiro Watanabe gật đầu nói: “Hay đấy, nói tiếp đi”.

“Đương nhiên, chúng ta cũng không thật sự hợp tác với tập đoàn Phi Long. Vào lúc đàm phán, chúng ta sẽ đưa ra một số điều kiện khắc nghiệt khiến tập đoàn Phi Long không thể đồng ý. Như vậy thì chúng ta có thể thừa cơ tuyên bố tập đoàn Phi Long không có thành ý hợp tác, chỉ muốn độc chiếm thị phần Sở Bắc”.

“Đến lúc đó, chúng ta sẽ trở thành bên chủ động, đả kích toàn diện tập đoàn Phi Long!”

Dương Vỹ nêu lên cách nghĩ của mình.

“Ha ha ha, ý hay đấy!”, Ichiro Watanabe khen ngợi: “Dương Vỹ, cậu không hổ là chó săn của nhà Watanabe chúng tôi, ngay cả thủ đoạn tuyệt diệu này mà cũng có thể nghĩ ra được!”

Dương Vỹ cúi đầu khom lưng, nói: “Vâng, vâng! Cảm ơn lời khen của ông Watanabe!”

“Được!”, Ichiro Watanabe quyết định: “Cứ làm theo ý của cậu đi!”

“Tôi sẽ đến tỉnh, tìm chính quyền tỉnh làm trung gian!”

“Đúng rồi!”, trước khi Ichiro Watanabe rời khỏi phòng bệnh hình như lại nghĩ tới điều gì, quay sang dặn dò Dương Vỹ: “Cô Tiêu Doanh Doanh thuộc trụ sở chính tập đoàn Chu Thức ở Đảo Quốc sắp đến Sở Bắc, cô ấy sẽ đảm nhiệm vai trò người đại diện trong lần đám phán này”.

“Cậu tranh thủ thời gian đến sân bay quốc tế Sở Bắc đón cô ấy đi”.

“Cô Tiêu Doanh Doanh là vợ chưa cưới của con trai chủ tịch tập đoàn Chu Thức, lại còn xuất thân từ nhà họ Tiêu giàu có hạng nhất ở Sở Bắc, cậu phải xây dựng quan hệ tốt với cô Tiêu Doanh Doanh đấy!”

“Vâng, thưa ông Watanabe!”, Dương Vỹ cung kính trả lời.

Ichiro Watanabe chủ động làm hòa, đương nhiên chính quyền tỉnh cầu còn không được.

Bọn họ vội vàng gửi thông tin đàm phán đến chỗ Mục Hàn.

“Tập đoàn Chu Thức muốn đàm phán sao?”

Ở tập đoàn Phi Long.

Văn phòng tổng giám đốc.

Mục Hàn không khỏi bật cười: “Tôi thấy tập đoàn Chu Thức đã tới bước đường cùng mới đúng!”

Chúc Long hỏi: “Đại ca, vậy chúng ta có cần chấp nhận đàm phán không?”

“Nếu đã là chính quyền tỉnh đưa tới thì ít nhiều cũng phải nể mặt họ”, Mục Hàn gật đầu, nói: “Nhưng mà, tôi cũng muốn xem xem tập đoàn Chu Thức lại định giở trò gì”.

“Việc đàm phán giao cho Phương Viên đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.