Điện Chủ Ở Rể

Chương 392: Họ không tiêu được tiền của anh đâu



Nghe Mục Hàn nói vậy, Owen cũng không còn vui vẻ nữa: “Cậu à, cậu nói những lời này khiến tôi không vui chút nào cả”.

“Rõ ràng cậu không tuân thủ quy tắc buổi đấu giá của chúng tôi, vậy mà còn vu khống chúng tôi lừa đảo, đây là có ý gì?”

Thái độ hống hách ngang ngược của Owen khiến Mục Hàn bật cười.

Tên nước ngoài này quyết tâm ăn tươi nuốt sống mình đây mà.

“Nếu đã không mua nổi thì hà cớ gì còn ở đây giả vờ giàu có?”, lúc này, một giọng nói chói tai vang lên.

Chính là hai bố con Watanabe.

“Đúng thế!”, Koichiro Watanabe cũng hưởng ứng lời Ichiro Watanabe nói: “Chỉ là một đội trưởng đội bảo vệ của tập đoàn Phi Long mà cũng dám đến buổi đấu giá đẳng cấp như thế này, đúng thật là mất mặt!”

“Hai vị Watanabe, hai người đến thật đúng lúc, mau giúp tôi phân xử chuyện này đi!”, Owen vô cùng hào hứng, kéo hai bố con Ichiro Watanabe lại nói: “Cậu này đấu giá được bức ‘Phú Xuân Sơn Cư’ nhưng lại không có tiền để trả, mấy người nói xem có phải cậu ta cố tình đến để gây sự hay không?”

“Ăn nói linh tinh!”, ngay cả Lâm Nhã Hiên cũng không để yên được nữa: “Rõ ràng là anh chơi xấu!”

“Tôi chơi xấu ư?”, Owen lạnh lùng nói: “Cô gái à, tôi muốn hỏi cô điều này, tôi đã từng nói giá tiền của vật đấu giá sẽ tính theo tiền Hoa Hạ hay chưa?”

Lâm Nhã Hiên liền sững sờ.

Hình như Owen chưa từng nói thật.

Nhưng nếu đã là buổi đấu giá tổ chức trên lãnh thổ Hoa Hạ, đơn vị tiền đấu giá đương nhiên phải là tiền Hoa Hạ mới đúng chứ.

Đây là điều tối thiểu nhất.

“Cái gì?”, Ichiro Watanabe khinh bỉ nói: “Không đủ tiền à?”

“Không sao! Tập đoàn Chu Thức chúng tôi có!”

“Mấy người mau cụp cái đuôi xuống mà biến đi, đừng ở đây để chuốc lấy nhục nhã nữa!”

Nhìn hai bố con Ichiro Watanabe và Owen kẻ tung người hứng, Mục Hàn lạnh lùng hừ một tiếng.

Anh tỏ vẻ khinh thường đáp: “Ai nói tôi không có tiền?”

“Không phải chỉ là tám trăm triệu thôi sao? Tôi đưa là được chứ gì!”

Mục Hàn đưa chiếc thẻ đen trong tay cho nhân viên tài vụ, nói: “Quẹt đi”.

Nhìn nhân viên tài vụ lấy đi tám trăm triệu từ thẻ của Mục Hàn, Owen và hai bố con Ichiro Watanabe đều nở nụ cười hả hê.

“Được rồi!”, Mục Hàn nói: “Thanh toán xong tám trăm triệu rồi, đưa bức ‘Phú Xuân Sơn Cư’ cho tôi”.

Thẻ cũng đã quẹt rồi, đương nhiên Owen không còn lý do để tiếp tục gây khó dễ cho Mục Hàn.

Sau đó hắn giao bức ‘Phú Xuân Sơn Cư’ cho Mục Hàn.

Sau khi đi ra khỏi buổi đấu giá của người nước ngoài, Lâm Nhã Hiên lo lắng nói: “Mục Hàn, số tiền tám trăm triệu đó là của ông chủ đứng đằng sau tập đoàn Phi Long sao?”

“Rõ ràng là anh bị người ta lừa rồi!”

“Yên tâm đi vợ”, Mục Hàn ung dung, cười nói: “Họ không tiêu được tiền của anh đâu”.

Lúc này.

Tại buổi đấu giá của người nước ngoài.

Ichiro Watanabe khó chịu nói: “Cậu Owen, tôi rất không hài lòng với cách xử lý chuyện ngày hôm nay!”

“Ông Watanabe, thật sự xin lỗi!”, Owen nhún vai, nói: “Ban nãy ông cũng nhìn thấy rồi đấy, tên đó thật sự có tám trăm triệu, chuyện này không ai có thể ngờ được”.

“Vậy bức ‘Phú Xuân Sơn Cư’ của Đại quốc sư phải tính sao đây?”, Koichiro Watanabe cau mày nói.

“Chuyện này, tôi vô cùng xin lỗi!”, Owen nói: “Nhưng có thể dùng bức ‘Phú Xuân Sơn Cư’ đổi lấy tám trăm triệu thì cũng đáng giá lắm. Để bày tỏ sự hối lỗi của mình với Đại quốc sư, tôi quyết định đưa một nửa số tiền là bốn trăm triệu cho Đại quốc sư, coi như tiền đền bù của tôi!”

“Hai vị Watanabe, ý hai người thế nào?”

“Trước mắt cũng chỉ có thể như vậy thôi”, Ichiro Watanabe gật đầu nói: “Chỉ cần bức ‘Phú Xuân Sơn Cư’ vẫn ở Sở Bắc thì sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ lấy về được”.

Koichiro Watanabe thúc giục: “Owen, anh mau chuyển khoản đi”.

Sau đó, Owen lập tức mở tài khoản ra, bắt đầu thao tác chuyển khoản.

Nhưng một giây sau.

Owen liền sững sờ.

Bởi vì tài khoản hiển thị số tiền tám trăm triệu này đã bị đóng băng, Owen không có quyền sử dụng.

“Vậy là sao chứ?”, Owen run bần bật.

Ngân hàng thế giới đã ra lệnh đóng băng tài khoản nên Owen cũng bất lực.

Cùng lúc này.

Số điện thoại liên kết với tài khoản của Owen nhận được một tin nhắn cảnh cáo của Hội đồng giám sát ngân hàng thế giới, nói rằng tài khoản của Owen có điểm bất thường, cần đóng băng toàn bộ số tiền, thời gian tới sẽ có cảnh sát thế giới đến điều tra, yêu cầu Owen chủ động hợp tác.

Owen sợ tới mức làm rơi cả điện thoại xuống đất.

Hắn mơ hồ cảm nhận được hình như bản thân đã mạo phạm tới một sự tồn tại phi thường nào đấy.

“Sao thế?”, Ichiro Watanabe hỏi với vẻ hiếu kỳ.

“Hai vị Watanabe, tài khoản của tôi xuất hiện điểm bất thường, e là không thể chuyển khoản được”, Owen trả lời.

“Khốn kiếp!”, Ichiro Watanabe lập tức nổi giận, “Cậu Owen, cậu muốn chơi chúng tôi đấy à?”

“Hai vị Watanabe, xin bớt giận!”, Owen vội vàng giải thích: “Tôi nghi ngờ là tên nhóc lúc nãy giở trò! Hai người nghĩ kỹ lại mà xem, từ khi bắt đầu hợp tác đến giờ, chúng ta vẫn luôn rất vui vẻ. Tại sao vừa nhận tám trăm triệu của hắn thì tài khoản lập tức xuất hiện điểm bất thường chứ?”

“Không cần nói nữa, nhất định là hắn!”, Koichiro Watanabe khẳng định: “Bố à, nhân lúc tên Mục Hàn này vẫn chưa đi xa, chúng ta mau đuổi theo đi!”

“Nếu không thì có khác gì cho không hắn bức ‘Phú Xuân Sơn Cư’ đâu chứ?”

“Nói thì như thế”, Ichiro Watanabe lưỡng lự: “Nhưng ai có thể đánh lại được Mục Hàn đây?”

“Lẽ nào con quên chuyện ngay cả Adai và Aji đều bại trong tay Mục Hàn rồi sao?”

Nghe Ichiro Watanabe nói vậy, Koichiro Watanabe liền ngẩn ra.

Ở Đảo Quốc, Adai và Aji là học trò của Abe Seimei, thuộc vào nhóm cao thủ hàng đầu.

Nhưng đến Hoa Hạ lại bị Mục Hàn giết chết chỉ trong nháy mắt.

Bàn về sức mạnh, Mục Hàn chắc chắn có thể giết chết hai bố con Ichiro Watanabe dễ như trở bàn tay.

“Hết cách rồi, chỉ có thể mời Đại quốc sư đích thân ra tay thôi!”, Koichiro Watanabe nghiến răng nói: “Mặc dù làm như thế sẽ thể hiện bố con ta vô cùng vô dụng, nhưng bức ‘Phú Xuân Sơn Cư’ là bảo vật mà Đại quốc sư vô cùng trân quý, tuyệt đối không thể rơi vào tay kẻ khác!”

“Không sai, bố sẽ liên hệ với đại quốc sư ngay luôn đây!”, Ichiro Watanabe gật đầu đồng ý: “Đại quốc sư ra tay nhất định giống như gió thu quét lá rụng! Chỉ một Mục Hàn thì chắc chắn không thành vấn đề!”

Nhận được thông báo của hai bố con Ichiro Watanabe, Abe Seimei cũng không buồn quan tâm tới chuyện nghỉ ngơi nữa.

Ông ta lập tức đi tới tòa nhà trụ sở của tập đoàn Chu Thức.

Sau khi gặp hai bố con Ichiro Watanabe, bọn họ tìm con đường gần nhất vây chặn Mục Hàn.

Mục Hàn lái chiếc Mercedes-Benz S-Class, chở theo Lâm Nhã Hiên, sau khi ra khỏi đường chính thì nhìn thấy ở phía xa ngay trước ngã tư có một chiếc Toyota Prado đang đỗ sừng sững chặn đường anh.

Hai bố con Ichiro Watanabe đứng trước chiếc Toyota Prado, rõ ràng đã đợi rất lâu rồi.

“Sao vậy?”, Lâm Nhã Hiên lo lắng hỏi.

“Chỉ là hai con bọ thôi, anh đi giải quyết”, Mục Hàn khẽ cười.

Sau đó anh bước xuống xe.

“Mục Hàn, biết điều thì mau giao bức ‘Phú Xuân Sơn Cư’ ra đây”, Ichiro Watanabe hống hách nói.

Có Đại quốc sư Abe Seimei ngồi trong xe, đương nhiên Ichiro Watanabe chẳng sợ gì cả.

Khóe miệng Mục Hàn khẽ nhếch lên: “Chỉ dựa vào bố con hai người thôi sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.