“Được rồi, được rồi!”, điều khiến hai anh em Trương Tùng, Trương Khẩn thở phào nhẹ nhõm là bà cụ Lâm đã mở lời: “Mấy đứa đừng cãi nhau nữa!”
“Mấy đứa nghĩ quân đội là nơi nào, bảo người ta tới là tới, bảo người ta đi là đi sao?”
“Dẹp trò hề ngu ngốc của mấy đứa vào đi!”
“Đúng, đúng, đúng!”, Trương Tùng vội vàng phụ họa: “Vẫn là bà cụ Lâm hiểu lý lẽ”.
Suýt chút nữa thì lộ tẩy.
May là có bà cụ Lâm.
Trương Tùng và Trương Khẩn nhìn nhau, cùng lộ ra nụ cười đạt được mục đích.
“Anh em nhà họ Trương đã cứu nhà họ Lâm ở Sở Dương này, đương nhiên bà sẽ không nuốt lời, chuyện bà đã hứa nhất định sẽ làm được”, bà cụ Lâm lại nói tiếp: “Mấy hôm trước, hai anh em cháu đã đến hỏi cưới”.
“Nhưng đã bị Phi Yến từ chối”.
“Lần này, bà quyết định rồi, bà sẽ gả Phi Yến cho Trương Tùng”.
“Cảm ơn bà cụ Lâm!”, Trương Tùng tươi cười đáp: “Thưa bà cụ Lâm, bà cũng không thể bên trọng bên khinh, phân chia bất công với hai anh em chúng cháu chứ?”
“Đúng!”, đôi mắt Trương Khẩn lấm la lấm lét, cứ nhìn chăm chăm vào Lâm Thù Nhi: “Cháu thấy cô ấy không tồi”.
“Tôi mới không thèm gả cho anh!”, Lâm Thù Nhi lập tức từ chối.
“Cô ấy cũng được đấy”, Trương Khẩn lại đưa tay chỉ vào Tư Đồ Doãn Nhi.
“Mơ tưởng!”, Tư Đồ Doãn Nhi phát cáu: “Tôi không phải người của nhà họ Lâm ở Sở Dương!”
Trương Tùng thấy vậy thì nhún vai, nói với bà cụ Lâm: “Bà cụ Lâm, họ như vậy làm cháu rất khó xử!”
“Tùng à, cháu yên tâm, nhà họ Lâm ở Sở Dương của bà nói được làm được!”, rõ ràng bà cụ Lâm vô cùng vừa ý với hai anh em nhà họ Trương, ngay cả xưng hô cũng trở nên thân thiết hơn: “Lâm Phi Yến gả cho cháu, Lâm Thù Nhi gả cho em trai cháu, lời nói của bà lão tôi đây rất có sức nặng, không ai được phản đối!”
“Cháu phản đối!”, bà cụ Lâm vừa dứt lời, Mục Hàn đã nói: “Thưa bà, cháu đã nói chỉ cần Thù Nhi không đồng ý thì không ai có thể bắt ép nó”.
“Bây giờ nhà họ Lâm ở Sở Dương do tôi làm chủ!”, bà cụ Lâm sầm mặt.
Mục Hàn chống đối lại bà cụ Lâm ngay trước mặt mọi người khiến bà ta cảm thấy rất mất mặt.
“Bà là gia chủ nhà họ Lâm ở Sở Dương không sai”, Mục Hàn khẽ nhếch khóe miệng: “Nhưng một cô gái xuất giá mà ngay cả bố mẹ đẻ và người nhà của mình cũng không biết chuyện thì e là không thỏa cho lắm!”
“Đợi Thù Nhi kết hôn xong, tôi sẽ thông báo cho Tần Lệ và Nhã Hiên”, bà cụ Lâm nói.
“Không cần đâu”, Mục Hàn cười nói: “Cháu đã thông báo cho họ rồi”.
“Chắc hẳn bây giờ họ đã về Sở Dương!”
Mục Hàn vừa dứt lời, cổng chính bỗng được mở ra.
Tần Lệ và Lâm Nhã Hiên chạy vào.
“Mẹ, chị!”, Lâm Thù Nhi vui mừng nhảy cẫng lên.
“Mẹ, mẹ quá đáng lắm rồi”, Tần Lệ thở hổn hển nói: “Nếu không phải Mục Hàn báo cho con thì ngay cả chuyện con gái mình kết hôn, con cũng không biết luôn đấy”.
“Thù Nhi vẫn còn đi học, mọi người lại bắt nó lấy chồng là có ý đồ gì?”, Lâm Nhã Hiên cũng tức giận.
“Nhã Hiên, chuyện xảy ra là có nguyên nhân”, thấy hai người họ vừa vào đã nổi giận với bà cụ Lâm, khiến bà cụ Lâm lâm vào thế bí, Lâm Long vội vàng giảng hòa: “Để tôi nói rõ tình hình cụ thể cho cô nghe”.
“Mặc kệ tình hình có thế nào, các người làm vậy là không đúng!”, Lâm Nhã Hiên nói.
Sau những gì đã trải qua ở Sở Bắc, thái độ mạnh mẽ của Lâm Nhã Hiên đã mơ hồ hình thành.
Khi đối mặt với nhà họ Lâm ở Sở Dương, cô hoàn toàn không còn vẻ yếu đuối của năm xưa nữa.
“Để bọn họ đi đi!”, Lâm Long và Lâm Phi Yến không ngờ là bà cụ Lâm lại tỏ ra yếu thế, nói: “Hôm nay đến đây thôi, chuyện này để sau nói tiếp!”
Nhìn theo bóng lưng nhóm người Mục Hàn rời đi.
Lâm Phi Yến lẩm bẩm: “Bà nội, sao bà lại thả họ đi vậy?”
“Con nhóc Nhã Hiên ở Sở Bắc mấy ngày ngắn ngủi đã trở thành người thừa kế nhà họ Tần ở Sở Bắc, làm phó tổng giám đốc tập đoàn Tần Thị, sau đó lại trở thành tổng giám đốc tập đoàn Thiên Thành, sau lưng có tập đoàn Phi Long chống đỡ. Bây giờ nó có gia đình và sản nghiệp to lớn, tài sản hơn xa nhà họ Lâm ở Sở Dương, bà không thể không nhượng bộ!”
Bà cụ Lâm nói: “Các cháu nghĩ kĩ đi, nhà họ Lâm ở Sở Dương chúng ta có một nhân tài kinh doanh như Nhã Hiên thì còn lo gì không hưng thịnh phát đạt kia chứ?”
“Cho nên chúng ta phải tạo mối quan hệ tốt với Nhã Hiên”.
“Chúng cháu cũng muốn chung sống hòa thuận với cả nhà Nhã Hiên”, Lâm Phi Yến bĩu môi nói: “Nhưng thằng ở rể chết tiệt kia cứ phá hỏng chuyện tốt của chúng cháu hết lần này đến lần khác! Chẳng khác nào quả bom nổ chậm lớn nhất của nhà họ Lâm ở Sở Dương chúng ta!”
“Xem ra vẫn phải nghĩ cách để Mục Hàn và Nhã Hiên ly hôn”, bà cụ Lâm than thở.
“Chẳng có tác dụng gì”, Lâm Phi Yến lắc đầu nói: “Chúng cháu còn dùng cả cách cho Nhã Hiên xem mắt mà kết quả vẫn thất bại”.
“Haizz, cháu có ý này”, Lâm Long bỗng nảy ra một ý, nói: “Mọi người hãy nghe cháu nói, Nhã Hiên và Mục Hàn kết hôn cũng rất lâu rồi phải không?”
“Nhưng Nhã Hiên mãi vẫn chưa mang thai, như vậy chứng tỏ điều gì đây? Chứng tỏ là Mục Hàn bất bình thường!”
“Chi bằng chúng ta tìm cơ hội dẫn Nhã Hiên đến bệnh viện kiểm tra, xem rốt cuộc tình trạng nó thế nào. Nếu xác định nó vẫn còn nguyên thì chúng ta cứ bí mật hành động, lén làm giấy ly hôn cho bọn nó”.
“Như vậy thì có thể bắt Mục Hàn ly hôn với Nhã Hiên một cách danh chính ngôn thuận!”
“Hơn nữa Nhã Hiên lại còn trinh trắng, có thể gả vào một nhà giàu có hạng nhất nào đó!”
“Ý thì hay đấy!”, Lâm Phi Yến nhíu mày, nói: “Nhưng làm giấy ly hôn không phải là cần hai bên vợ chồng có mặt sao?”
“Ha ha!”, Lâm Long cười nói: “Với thực lực của nhà họ Lâm ở Sở Dương chúng ta thì lo liệu mấy việc này chẳng có gì đáng kể”.
“Việc chúng ta cần làm bây giờ là tách Mục Hàn ra, để chúng ta có cơ hội mà lợi dụng!”
Lâm Long không ngờ được là cơ hội của hắn đến rất nhanh.
Vì ngày hẹn của Mục Hàn với ba ông trùm thế giới ngầm của tỉnh là Thái Sư, Thượng Thư và Thừa Tướng sắp đến, Mục Hàn phải rời khỏi Sở Dương, dẫn theo Quỳ Ngưu đi đến tỉnh.
Được biết Mục Hàn rời khỏi Sở Dương, Lâm Long lập tức tìm tới Lâm Nhã Hiên: “Nhã Hiên, không hay rồi, bà nội bị bệnh nặng phải nhập viện, cô mau theo tôi đến bệnh viện xem thế nào đi!”
“Bà nội bị bệnh phải nhập viện sao?”, Lâm Nhã Hiên hơi bất ngờ: “Không phải mấy hôm trước bà nội vẫn khỏe hay sao?”
Tuy nhiên, Lâm Nhã Hiên vốn là cháu nội của nhà họ Lâm ở Sở Dương, bà nội bị bệnh nhập viện, đương nhiên cô phải đi thăm.
Lâm Nhã Hiên sốt ruột đi theo Lâm Long, nhưng sau khi đến bệnh viện lại không thấy bà cụ Lâm đâu.
“Bà nội đâu?”, Lâm Nhã Hiên hỏi.
“Nhã Hiên, cô đừng vội”, Lâm Long nói: “Bây giờ đang trong giai đoạn bệnh cúm bùng phát trên diện rộng. Bà nội tuổi đã cao, cơ thể yếu ớt, bác sĩ nói hễ là người nhà của bệnh nhân đều phải kiểm tra sức khỏe trước, đạt tiêu chuẩn thì mới có tư cách vào thăm bệnh nhân”.
“Bác sĩ suy xét chu đáo thật đấy”, Lâm Nhã Hiên không nghi ngờ gì hắn, gật đầu nói: “Vậy đi thôi, dẫn tôi đi kiểm tra sức khỏe”.
Không lâu sau, bác sĩ đã kiểm tra sức khỏe toàn diện cho Lâm Nhã Hiên.