Điện Chủ Ở Rể

Chương 408: Chiến thần nước Tài kính chào đại thống soái nước Hoa Hạ



Đối mặt với Ma Đạo Trưởng và Hoa Hòa Thượng đồng thời ra tay, Quỳ Ngưu không hề tỏ ra xem trọng, mà vẫn giữ bộ dạng lười nhác như trước.

Ma Đạo Trưởng tấn công tới trước, thanh đao trong tay tóe ra tia lửa đầy trời.

Lưỡi đao tựa như ngọn lửa lao thẳng về phía Quỳ Ngưu.

Nhưng Ma Đạo Trưởng không ngờ tới Quỳ Ngưu chỉ nhẹ nhàng lướt đi đã tránh được đòn tấn công sắc bén, mãnh liệt của ông ta.

Ngay sau đó, Hoa Hòa Thượng lại xông đến.

Cây gậy trong tay ông ta nhìn như nặng ngàn cân, lúc nó đánh xuống như thể xẻ đôi cả hư không.

Nhưng vẫn không đánh trúng Quỳ Ngưu.

Cây gậy đập xuống đất, tạo thành một cái hố to.

Quỳ Ngưu cười hì hì nói: “Không ngờ những nhân sĩ giang hồ như các ông cũng có chút bản lĩnh đấy”.

“Nhưng mà, nếu tôi đã nhường mỗi người các ông một chiêu, vậy cũng xem như tiên lễ hậu binh rồi nhỉ”.

“Tiếp theo, hãy xem tôi ra tay đây!”

Quỳ Ngưu nói xong, cả người nhoáng lên.

Anh ta lao tới trước mặt Ma Đạo Trưởng nhanh như chớp.

Một chiêu bình thường mà đơn giản - tay không đoạt đao sắc, lập tức đánh bay cây ma đao trong tay Ma Đạo Trưởng.

Sau đó lại dùng một chiêu Cầm nã thủ trông rất bình thường quật ngã Ma Đạo Trưởng xuống đất.

Cả quá trình chưa tới ba giây.

Ma Đạo Trưởng bị quật mạnh xuống nền đất, rõ ràng sau lưng đã gãy mất mấy cái xương sườn, nhất thời không động đậy được.

Đau đến mức nghiến răng nghiến lợi.

“Ăn một gậy của tôi đi!”, Hoa Hòa Thượng thấy vậy lập tức vung gậy lên, lao tới lần nữa.

Quỳ Ngưu cười khẩy, dùng động tác quét chân.

Hành động sau mà tới trước.

Trong lúc Hoa Hòa Thượng lao tới, Quỳ Ngưu đã quật ông ta ngã xuống đất.

Sau đó, Quỳ Ngưu tung người nhảy vọt lên, đạp lên lưng Hoa Hòa Thượng.

Đè chặt Hoa Hòa Thượng khiến ông ta không thể động đậy.

Lần này cũng mất chưa tới ba giây.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi chưa tới mười giây, con át chủ bài Ma Đạo Trưởng và Hoa Hòa Thượng của mình đã lần lượt bị Quỳ Ngưu khống chế, khiến Thái Sư bỗng chốc cảm thấy sợ hãi.

Dường như Mục Hàn đã sớm nhìn thấu kết quả, cười thật tươi nói: “Các vị thấy thế nào?”

Thượng Thư và Thừa Tướng đều không lên tiếng.

Trong ba người thì Thái Sư là người sở hữu chiến tướng dưới trướng có võ công mạnh nhất.

Ngay cả Ma Đạo Trưởng và Hoa Hòa Thượng dưới trướng Thái Sư cũng đã thất bại, đương nhiên Thượng Thư và Thừa Tướng càng không có thực lực đối kháng với Mục Hàn.

“Chẳng ra làm sao”, dù rất khiếp sợ trước sự thảm bại của Ma Đạo Trưởng và Hoa Hòa Thượng, nhưng Thái Sư vẫn cứng miệng nói: “Tôi còn chưa cử người tinh nhuệ nhất dưới trướng tôi ra, sao có thể dễ dàng nhận thua được?”

“Ồ?”, Mục Hàn hơi ngạc nhiên, cười nói: “Hóa ra hai người này chưa phải boss cuối à?”

“Vậy tôi cũng tò mò, dưới trướng ông còn có nhân vật nào mạnh hơn thế nữa, có thể nâng cao chút hứng thú cho tôi không?”

“Tôi sợ nói ra rồi sẽ dọa chết cậu mất!”, Thái Sư ngạo nghễ nói: “Nhóc con, nhân lúc người tinh nhuệ nhất của tôi còn đang trên đường tới, cậu hãy mau chạy đi”.

“Nếu không, đợi lát nữa ông ấy đến rồi, cậu có muốn chạy cũng khó”.

“Còn người lợi hại hơn à?”, Quỳ Ngưu lập tức thấy hứng thú, trong mắt chứa đầy ý chí chiến đấu: “Cái gì mà Ma Đạo Trưởng, cái gì mà Hoa Hòa Thượng, danh hiệu cũng dọa người đấy nhưng không ngờ lại chẳng chịu nổi một đòn!”

“Nếu là một đối thủ khiến tôi thấy hứng thú thì còn tạm được!”

“Ha ha”, Mục Hàn thong thả nói: “Nếu ông ta vẫn còn đang trên đường đến thì tôi sẽ đợi xem”.

“Dù sao thì người đi theo tôi vẫn chưa thấy thỏa mãn kia kìa”.

Nghe Mục Hàn nói vậy, ba người Thái Sư, Thượng Thư và Thừa Tướng suýt thì nôn ra máu.

Đúng là biết cách khoe khoang bằng sự khiêm tốn!

“Vậy các cậu cứ đợi đấy”, Thái Sư buồn bực nói: “Để tôi xem các cậu có thể kiêu ngạo đến lúc nào!”

Theo Thái Sư thấy, chiến thần nước Tài ra mặt tuyệt đối có thể giết chết Mục Hàn và Quỳ Ngưu trong phút chốc.

Với vai trò là chiến thần nước Tài, thông thạo môn võ boxing nước Tài được mệnh danh là mạnh nhất thế giới, chiến thần nước Tài có năng lực chiến đấu kinh người.

Trừ khi vị đó xuất hiện.

Nếu không, Thái Sư không nghĩ ra được khắp Hoa Hạ này còn ai có thể đối địch với chiến thần nước Tài.

Mười phút sau.

Ở ngoài cửa có tiếng bước chân nặng nề vang lên.

Tựa như mỗi một bước đi đều phải lo lắng ông ta có giẫm lún nền đất hay không.

“Là chiến thần nước Tài tới!”, trước mắt Thái Sư bừng sáng.

Lúc này, nơi cửa xuất hiện một gã đàn ông cường tráng để trần nửa thân trên.

Da dẻ ngăm đen bóng lưỡng, toàn thân là cơ bắp săn chắc, vóc người cao lớn, mang đến cho người ta cảm giác của một quán quân thể hình.

Tóc được buộc lên sau đầu.

Mang dáng vẻ của một người nước Tài điển hình.

Có lẽ vì thường xuyên tập luyện boxing nước Tài nên trong mắt luôn chứa đầy sát khí.

“Chiến thần nước Tài!”

Thượng Thư và Thừa Tướng cũng vui mừng ra mặt.

“Chiến thần nước Tài, cuối cùng ông cũng đến rồi!”, Thái Sư chỉ tay vào Mục Hàn và Quỳ Ngưu, cười híp mắt nói: “Mau giúp tôi xử hai tên kia đi!”

Chiến thần nước Tài gật đầu, sau đó nhìn về phía Mục Hàn và Quỳ Ngưu.

Nhưng khi chiến thần nước Tài nhìn đến Mục Hàn, trên mặt ông ta lập tức hiện vẻ hoảng sợ.

Trong nháy mắt, tim ông ta đập thình thịch một cách mãnh liệt.

“Hóa ra là đại thống soái của nước Hoa Hạ sao?”

Sáu năm trước, liên quân hơn bốn mươi nước tấn công lãnh thổ Hoa Hạ, chiến thần nước Tài bị Mục Hàn hạ gục trong chớp mắt. Thực lực đáng sợ của Mục Hàn khiến chiến thần nước Tài đến bây giờ vẫn còn kiêng dè.

Chiến thần nước Tài lê bước chân nặng nề về phía Mục Hàn.

Mục Hàn lại nhìn về phía chiến thần nước Tài với vẻ mặt sâu xa.

Ba người vốn cho rằng chiến thần nước Tài sẽ ra tay giải quyết Mục Hàn và Quỳ Ngưu.

Nhưng ngoài dự liệu của Thái Sư, Thương Thư và Thừa Tướng, chiến thần nước Tài lại đi đến trước mặt Mục Hàn, đột nhiên hạ gối, quỳ thẳng tắp trên mặt đất rồi dập đầu ba cái.

Sau đó cung kính nói: “Chiến thần nước Tài kính chào đại thống soái nước Hoa Hạ!”

Quỳ Ngưu bĩu môi nói: “Tướng bại trận còn dám đến Hoa Hạ này chống đối với đại thống soái sao?”

“Tôi đáng chết!”, chiến thần nước Tài khúm na khúm núm đáp lại: “Từ sáu năm trước tới nay, tôi vẫn luôn tuân theo lời dặn của đại thống soái, chưa từng nổi ý đồ dòm ngó Hoa Hạ. Chỉ là mấy năm gần đây tài chính khó khăn, vì cuộc sống ép buộc nên mới hạ mình đầu quân dưới trướng Thái Sư, trở thành một tay đấm boxing!”

“Cái gì?”

“Cậu ta là đại thống soái ư?”

Nghe cuộc trò chuyện giữa Mục Hàn và chiến thần nước Tài, ba người Thái Sư, Thượng Thư và Thừa Tướng đều trợn tròn mắt ngạc nhiên.

Trước mặt bọn họ, chiến thần nước Tài cũng đã hạ thấp mình với Mục Hàn như vậy, đương nhiên ba người Thái Sư, Thượng Thư và Thừa Tướng sẽ không nghi ngờ lời nói của chiến thần nước Tài.

Thái Sư, Thượng Thư và Thừa Tướng lập tức nghĩ tới một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, lần này đối thủ bọn họ chọc giận lại là đại thống soái mà bọn họ hằng ngưỡng mộ, vậy thì hậu quả của bọn họ…

Quả nhiên, ngay sau đó chiến thần nước Tài đã quát lên: “Thái Sư, đại thống soái của nước Hoa Hạ ở đây, các ông còn muốn đối địch với cậu ấy nữa sao?”

“Tôi không dám!”, Thái Sư nhanh chóng quỳ thụp xuống đất.

Thượng Thư, Thừa Tướng cũng rất nhanh trí, lần lượt làm theo Thái Sư.

“Chúng tôi sẵn lòng nghe theo mệnh lệnh của đại thống soái!”

Thái Sư, Thượng Thư và Thừa Tướng đồng thời nâng cao giọng bày tỏ thái độ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.