Chiêu Phật sơn vô ảnh cước này là tuyệt chiêu của Lăng Sở Sở.
Trên chiến trường, Lăng Sở Sở đã thi triển vô số lần.
Vừa độc đoán vừa mạnh mẽ.
Vô số kẻ thù dù không chết bởi chiêu Phật sơn vô ảnh cước của Lăng Sở Sở thì cũng bị thương nặng, từ đó bị liệt nửa người.
Là một người luyện võ, Mục Hàn vừa liếc mắt đã nhìn ra uy lực của chiêu đánh này.
Nhưng dù như vậy, chiêu Phật sơn vô ảnh cước này cũng hoàn toàn không thể làm tổn thương đến anh.
Mục Hàn đứng tại chỗ không động đậy, chuẩn bị tiếp chiêu Phật sơn vô ảnh cước.
“Dừng tay!”
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, cửa văn phòng tổng giám đốc mở toang.
Lâm Nhã Hiên đứng ở cửa, nghiêm giọng quát: “Hai người đang làm gì vậy?”
Lăng Sở Sở thu chiêu Phật sơn vô ảnh cước lại, sau đó đáp: “Tổng giám đốc Lâm, anh ta tự ý xông vào văn phòng, làm phiền cô làm việc!”
“Tôi muốn gặp vợ mình còn cần cô cho phép nữa sao?”, Mục Hàn tức giận nói.
Lâm Nhã Hiên nhìn Lăng Sở Sở bằng ánh mắt sâu xa, rồi dặn dò: “Sở Sở, cô tránh ra trước đi”.
Lâm Nhã Hiên biết rõ lúc này Mục Hàn đến đây là vì chuyện gì.
Lăng Sở Sở chần chừ một lát, cuối cùng vẫn gật đầu nói: “Vâng, Tổng giám đốc Lâm, có chuyện gì thì cô cứ gọi tôi!”
Đợi Lăng Sở Sở đi khỏi đó.
Mục Hàn lập tức hỏi: “Nhã Hiên, em đã đồng ý chuyện ly hôn à?”
Không nghe được đáp án từ chính miệng Lâm Nhã Hiên, Mục Hàn sẽ không bỏ cuộc.
Thấy Mục Hàn căng thẳng như vậy, Lâm Nhã Hiên không khỏi đắc ý.
Người đàn ông này vẫn rất để ý đến mình.
“Em không hề đồng ý”, Lâm Nhã Hiên lắc đầu, bất lực nói: “Em cũng không ngờ bà nội lại giấu chúng ta làm giấy chứng nhận ly hôn!”
“Anh biết là chắc chắn em sẽ không đồng ý”, nghe Lâm Nhã Hiên trả lời như vậy, Mục Hàn nhảy cẫng lên vui mừng nói.
“Nhưng vậy thì sao chứ?”, Lâm Nhã Hiên ảm đạm nói: “Giấy chứng nhận ly hôn cũng đã nhận rồi, chúng ly hôn là chuyện đã thành sự thật, từ bây giờ chúng ta không còn là vợ chồng nữa”.
Mục Hàn khá ngạc nhiên.
Anh không ngờ vấn đề Lâm Nhã Hiên lo lắng lại là chuyện này.
“Ha ha! Mục Hàn anh đường đường là đàn ông con trai, sao có thể bị một tờ giấy ly hôn cỏn con làm khó được chứ?”, Mục Hàn nhếch khóe môi: “Ly hôn cũng vừa khéo!”
“Hả?”, Lâm Nhã Hiên hơi ngạc nhiên và trở nên căng thẳng: “Anh chấp nhận được sự thật này sao?”
Dựa vào sự hiểu biết của Lâm Nhã Hiên về Mục Hàn, cô chắc chắn anh không phải là người chịu khuất phục trước mọi chuyện.
Nhưng Mục Hàn nói vậy khiến Lâm Nhã Hiên vẫn hơi thấp thỏm.
“Phải! Nếu đã trở thành chuyện hiển nhiên thì không thể nào thay đổi được, chi bằng cứ thản nhiên chấp nhận”, nghe Mục Hàn trả lời vậy, ánh mắt Lâm Nhã Hiên nhuộm một màu u ám.
Nhưng lời nói sau đó của Mục Hàn lại làm Lâm Nhã Hiên lấy lại tự tin: “Nhã Hiên, em còn nhớ anh từng nói phải bù đắp cho em một lễ cưới thế kỷ thực sự không?”
“Ừ”, Lâm Nhã Hiên gật đầu nói: “Em nhớ”.
“Anh không đùa nói em đâu, anh thật sự đang chuẩn bị một lễ cưới thế kỷ”, Mục Hàn nhìn Lâm Nhã Hiên bằng ánh mắt ngập tràn tình yêu và nói: “Lần này nhà họ Lâm bắt chúng ta ly hôn, vừa khéo cho anh cơ hội theo đuổi em lần nữa!”
“Hả?”, Lâm Nhã Hiên rất thông minh hiểu ngay ý của Mục Hàn.
Lâm Nhã Hiên không khỏi cảm thấy buồn cười khi nghĩ đến tâm trạng thấp thỏm lên xuống nãy giờ của mình.
Người này chưa bao giờ chịu khuất phục, Lâm Nhã Hiên, mày còn lo lắng cái gì thế?
“Được!”, Lâm Nhã Hiên vui vẻ gật đầu nói: “Vậy em cho anh cơ hội theo đuổi em lần nữa”.
“Nhưng lần này anh phải có tâm vào đấy!”
“Vì em rất ưu tú, người theo đuổi em rất nhiều. Nếu anh không nắm chắc cơ hội này thì em sẽ bị người khác bắt mất đấy!”
“Ha ha!”, Mục Hàn không nhịn được bật cười: “Em yên tâm! Không ai có thể cướp mất người phụ nữ mà anh muốn theo đuổi đâu!”
“Nhưng”, Mục Hàn lại nghĩ đến một chuyện: “Em có thể dặn với nữ vệ sĩ bên cạnh em để sau này cô ta đừng ngăn anh gặp em được không?”
“Được!”, Lâm Nhã Hiên gật đầu nói: “Em sẽ nói với Sở Sở”.
“Còn một chuyện nữa!”, Mục Hàn vẫn luôn nhớ những lời nhà họ Lâm ở Sở Dương nói với anh lúc đó: “Nhã Hiên, em phải về nhà họ Lâm với anh một chuyến để nói với họ việc họ lấy giấy ly hôn hoàn toàn không được em đồng ý!”
“Được!”, Lâm Nhã Hiên đáp: “Em về nhà họ Lâm với anh!”
Thế là hai người cùng về nhà họ Lâm.
Thấy Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên cùng quay về, người nhà họ Lâm đều vây quanh hai người họ.
“Ồ! Đúng là không biết xấu hổ!”, Lâm Phi Yến cười nhạo nói: “Tiền cũng đã cầm đi mà còn sống chết quấn lấy Nhã Hiên nhà chúng tôi, hiếm thấy người nào mà vô liêm sỉ như vậy!”
“Mục Hàn, mày sao thế?”, Lâm Long cũng nói: “Mày lấy tiền rồi mà còn về đây, mày muốn lật mặt à?”
Những người nhà họ Lâm khác cũng lên tiếng chỉ trích Mục Hàn.
Nghe họ nói vậy, Lâm Nhã Hiên ngơ ngác, kinh ngạc nói: “Mục Hàn lấy tiền gì cơ?”
Tần Lệ nói rõ hết mọi chuyện đã xảy ra cho Lâm Nhã Hiên.
Lâm Nhã Hiên cảm thấy hơi bất ngờ, cô quay sang hỏi Mục Hàn: “Mục Hàn, họ nói đều là thật sao?”
“Anh không lấy mười triệu đó”, Mục Hàn lắc đầu.
“Mày không lấy ư?”, Lâm Long cười khẩy nói: “Lúc mày đi ra khỏi cửa, trong tay còn cầm tờ chi phiếu mười triệu, đám người bọn tao đều thấy rõ ràng, mày đừng nghĩ có thể cãi chày cãi cối”.
“Tôi không nói dối”, Mục Hàn nói: “Lúc đi ra ngoài, tôi đã xé tờ chi phiếu làm đôi, tiện tay ném đi rồi”.
“Nếu các người không tin thì có thể ra ngoài cửa mà tìm”.
“Đúng là miệng lưỡi xảo quyệt! Đồ lừa đảo!”, Lâm Phi Yến giễu cợt nói: “Sao anh không xé ngay trước mặt bọn tôi mà phải ra ngoài mới xé? Tôi thấy rõ ràng là chột dạ!”
“Đúng vậy!”, Lâm Long cũng nói hùa theo: “Còn bảo bọn tao ra ngoài tìm, đã một ngày trôi qua rồi nếu tìm không được thì chắc chắn mày lại nói là người ta đã nhặt rồi”.
“Nếu các người không tìm, vậy tôi tìm”, Mục Hàn hơi tức giận nói.
Mục Hàn nghĩ chỉ mới có một ngày mà thôi.
Hai nửa tấm chi phiếu bị xé đó chắc vẫn còn.
Dù sao lúc anh tiện tay ném đi, hình như hai nửa tấm chi phiếu đó bay vào thùng rác ở trước cổng.
Nhân viên vệ sinh cũng không dọn dẹp nhanh như vậy.
Mục Hàn đến thùng rác trước cổng lật tìm một hồi lâu nhưng không thấy tấm chi phiếu bị xé.
“Thế nào, tìm được chưa?”, Lâm Long đi theo anh ra ngoài tỏ vẻ khinh thường: “Tao nói rồi mà, mày chính là một kẻ tham tiền, còn sống chết không chịu nhận!”
“Ai sống chết không chịu nhận chứ?”, Mục Hàn nhìn Lâm Nhã Hiên: “Nhã Hiên, em tin anh không?”
“Em tin anh”, Lâm Nhã Hiên gật đầu nói: “Nhưng anh phải có chứng cứ mới được!”
“Anh rể, em cũng tin anh!”, lúc này Lâm Thù Nhi cũng bày tỏ thái độ.
Từ sau khi Mục Hàn giải quyết việc Lâm Thù Nhi suýt bị ép lấy chồng, cô ta đã thay đổi cách nhìn về Mục Hàn.