Điện Chủ Ở Rể

Chương 43: Vợ hào phóng



Mục Hàn vừa dứt lời, Tần Lệ và Lâm Nhã Hiên đều choáng váng như có sét đánh ngang tai. Nếm thử?

Ai mà lại mắc ói như thế! Hơn nữa, cảm giác thật sự rất kỳ lạ!

“Mục Hàn, tôi thấy anh ngứa đòn rồi phải không?”

Lâm Nhã Hiên bực tức trừng mắt lườm Mục Hàn, đồng thời cũng xấu hổ mím môi.

Lúc cô vừa về, bởi vì tức giận nên mới không nhìn kỹ cái cốc đổ trên bàn, nếu không sẽ chẳng thể xảy ra hiểu lầm lớn như thế!

“Mẹ! Con hiểu tại sao mẹ lại làm như thế, nhưng con không tán đồng tí nào đâu!”

“Hơn nữa, con mong sẽ không có lần sau nữa”.

Lâm Nhã Hiên hít sâu một hơi nói với Tần Lệ.

“Hừ! Nhã Hiên! Sớm muộn sẽ có ngày thằng vô dụng này mang tới tai họa cho con! Đến lúc đấy con chắc chắn sẽ hối hận!”

Tần Lệ thấy mánh khóe của mình bị vạch trần cũng không còn mặt mũi nào ở lại, tức giận bỏ vào trong phòng mình.

“Vợ à, vậy anh cũng về phòng của mình đây!”

Mục Hàn thấy bầu không khí hơi kỳ lạ, sợ chọc giận Lâm Nhã Hiên.

“Anh…đợi đã! Đứng yên đấy không được di chuyển!”

Lâm Nhã Hiên lưỡng lự một chút rồi bước nhanh vào trong phòng, khoảng chừng ba phút sau mới xuất hiện trước mặt Mục Hàn.

“Vợ à…có phải em muốn nói gì đó không?”

“Trên mặt anh dính gì à?”

Mục Hàn thăm dò hỏi.

Bởi vì sau khi Lâm Nhã Hiên đi khỏi phòng thì đã nhìn chằm chằm anh gần mười phút rồi!

“Câm mồm!”

Lâm Nhã Hiên nghiến răng nghiến lợi nói, sắc mặt thay đổi, giống như đang đấu tranh kịch liệt lắm.

Một lúc lâu sau.

Cô mới hạ quyết tâm, quăng thứ không rõ tên trong tay mình sang cho Mục Hàn.

“Sau này…sau này…nếu như anh thật sự không nhịn nổi…thì…tự mình…tự mình giải quyết đi!”

Lâm Nhã Hiên nói xong mấy từ này, hai má cô đỏ bừng lên như quả táo chín.

Cô nói xong lập tức chạy về phòng mình giống như chạy trốn vào rừng hoang và đóng sầm cửa lại.

“Chuyện gì thế nhỉ!”

Mục Hàn không hiểu ra sao cả, sờ sờ cái thứ trơn mềm trong tay rồi đưa ra phía trước nhìn.

Đột nhiên.

Cả người hoàn toàn sững sờ, ngay sau đó nở nụ cười gượng gạo.

Cái cô gái ngốc nghếch này, thật sự coi anh là loại súc vật bị dục vọng chi phối sao?



Sau khi trở về phòng, Mục Hàn nằm lên giường cầm lấy điện thoại, mở app Crazy Fish Live, đăng ký và đặt tên là Mạch Thiên Hàn.

Đây là lần đầu tiên Mục Hàn tiếp xúc với thứ hay ho mới mẻ như livestream, không kiềm chế được mà dạo xem một vòng, dần dần trở nên quen thuộc.

Chẳng mấy chốc, anh đã tìm thấy và vào xem livestream của Manh Tiểu Mỹ.

“Nhanh như vậy đã bắt đầu livestream rồi sao?”

Mục Hàn hơi ngạc nhiên, xem ra Lâm Thù Nhi thật sự muốn dành được danh hiệu Nữ Vương mới lần này.

“Chào mừng Mạch Thiên Hàn, xin chào anh Hàn!”

Lâm Thù Nhi mỉm cười ngọt ngào, dùng tay làm một hình trái tim đặt trước ngực.

Hôm nay, cô ta mặc một bộ váy liền màu xanh nhạt, trên vai khoác một lớp vải trắng mỏng, gương mặt tao nhã trắng ngọc ngà trang điểm nhẹ nhàng, trong vẻ đơn thuần lại có đôi nét đáng yêu.

Chỉ là, so với những cô gái livestream khác thì có một khuyết điểm duy nhất chính là…

Mặc đồ quá nhiều!

“Ghê thật, vậy mà có tận một trăm nghìn người đang xem livestream!”

Mục Hàn xem lượt người, hơi líu lưỡi, xem ra cô nhóc này rất được hoan nghênh trên Crazy Fish Live.

“Tối mai là đêm chọn ra Nữ Vương mới có sức hấp dẫn nhất, các anh trai hãy ủng hộ và bảo vệ cho em nhé!”

Lâm Thù Nhi chớp chớp đôi mắt to, dáng vẻ vô cùng mong manh.

“Manh Manh, nhảy đi nào rồi anh tặng xe thể thao cho!”

“Đúng, nhảy đi, phải sống động vào!”

“Tinh hoa của nhảy múa chỉ có hai từ, rung, lắc!”

“…”

Trên màn hình, một đám đàn ông điên cuồng đòi Lâm Thù Nhi nhảy múa.

Xe thể thao mà họ nhắc đến chỉ là một loại quà tặng của Crazy Fish Live, giá trị một nghìn tệ.

“Đáng ghét mà! Các anh, Manh Manh sắp nhảy rồi nè, mau tung quà tới đây, yêu các anh lắm!”

Lâm Thù Nhi chậm rãi đứng dậy, ngay sau đó âm nhạc vang lên.

Đây chính là bản nhạc disco đang hot nhất thời điểm hiện tại tên là “Sắc đêm”!

“Đèn neon, đèn treo rồi cả đèn nháy vẫn đang tiếp tục chiếu rọi”.

“Ánh đèn led đêm nay cứ liên tục nhấp nháy thứ ánh sáng đầy mê hoặc”.

“…”

Lời bài hát vang lên, Lâm Thù Nhi giống như một linh hồn vui vẻ trong rừng, vui vẻ nhảy múa, hưởng thụ tất cả.

Tựa như tiên nữ, hồ điệp và ngọc bích, tiết tấu say mê, thân hình trẻ trung khiến cho không ít người phải chìm đắm.

Ngay sau đó.

Đủ loại quà tặng được gửi tới như vũ bão, gần như lấp kín toàn bộ màn hình.

“Nhìn không ra cô em vợ thường ngày chua ngoa như trái ớt nhỏ, lúc nhảy múa cũng không tồi chút nào!”

Mục Hàn xem rất chăm chú.

Một điệu nhảy nóng bỏng kéo dài cũng gần mười phút.

“Cảm ơn xe thể thao của anh Tâm Tình Nhỏ”.

“Cảm ơn kim cương của anh Đêm Đen Tối, yêu anh lắm!”

Lâm Thù Nhi thở hổn hển nhìn màn hình, vô cùng thân thiết cảm ơn từng người vừa tặng quà cho mình.

Gương mặt cô ta vô cùng kích động, rõ ràng là rất hài lòng với số quà tặng của các anh trai trên màn hình.

“Cắt, kiểu nhảy múa rác rưởi gì thế này, nhảy lâu như thế, tôi cảm giác bản thân như đang nhìn một tấm ván giặt đồ vậy”.

“Vẻ ngoài khá xinh xắn, cơ thể lại cứng đờ ra, có vẻ là bị thiếu dinh dưỡng!”

“Tôi nghi ngờ không biết có phải nam giả nữ hay không!”

Khu vực bình luận bị người khác mưu tính trước mà bắt đầu náo nhiệt hẳn lên.

Nụ cười trên gương mặt Lâm Thù Nhi dần dần tắt ngấm, mạnh mẽ nghiến chặt răng.

“Các anh không thích có thể rời đi mà, Manh Manh vẫn yêu các anh như thế!”

Mặc dù tức giận nhưng Lâm Thù Nhi vẫn phải trưng ra nụ cười niềm nở.

Thế nhưng, nhân viên quản lý đã nắm bắt thời gian chặn đi một số kẻ có ý đồ xấu.

“Thật sự cho rằng mình là minh tinh sao? Còn chặn cả tôi? Mọi người đừng xem cô ta nữa, một con điên, đi xem Lạc Thủy Văn Văn đi, đấy mới gọi là nóng bỏng!”

“Đúng vậy, cơ thể của Lạc Thủy Văn Văn, hỡi ôi, lẽ nào không thơm sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.