Điện Chủ Ở Rể

Chương 513: Ngày nhục nhã nhất của hội con ông cháu cha



Nhận thấy sát khí lóe lên trong mắt Mục Hàn, Mộ Dung Phương đột nhiên rất căng thẳng: “Anh muốn thế nào?"

Mặc dù là nhân vật nòng cốt của hội con ông cháu cha ở Đông Hải, từ trước đến nay luôn là Mộ Dung Phương tùy ý sỉ nhục đối thủ của mình, nhưng hôm nay Mộ Dung Phương đã sâu sắc cảm nhận được tính mạng mình đang trong tình thế nghìn cân treo sợi tóc.

Sự hung dữ mạnh mẽ của Mục Hàn khiến Mộ Dung Phương cực kì kinh hãi.

“Tao muốn giết mày, dễ dàng như giẫm chết một con kiến”, Mục Hàn cười khẽ, nói: “Có điều, nếu như tao vì bốn chú chó nghiệp vụ mà lấy đi mạng của mày, thì có vẻ như đang cố tình gây sự. Nếu tao làm thế thật thì có gì khác biệt với đám con ông cháu cha chúng mày chứ?”

Nghe Mục Hàn nói vậy, Mộ Dung Phương lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng câu tiếp theo của Mục Hàn lại làm Mộ Dung Phương chết lặng: “Tội chết có thể tha, nhưng tội sống khó thoát!”

“Thế này đi, tao chặt hai cánh tay của mày, coi như bù đắp cho mạng của bốn chú chó nghiệp vụ!”

“Cái gì?”, sắc mặt Mộ Dung Phương lập tức tái mét: “Không! Anh không được làm như vậy!”

Nếu bị mất hai cánh tay thì hắn khác gì người bị tàn phế đâu?

Đường đường là nhân vật nòng cốt của hội con ông cháu cha ở Đông Hải, bị rơi vào tình cảnh này thì khác nào trở thành trò cười cho thiên hạ?

Hơn nữa, Mộ Dung Phương sẽ không còn cơ hội đứng trong hàng ngũ cậu ấm nhà giàu ở Long Kinh nữa.

“Tao đã quyết định rồi, bất kỳ ai cũng không thay đổi được”, Mục Hàn dặn dò Quỳ Ngưu: “Quỳ Ngưu, ra tay đi!”

“Vâng, thưa đại ca!”, trong tay Quỳ Ngưu đột nhiên có thêm một con dao phay sắc bén sáng loáng, bước đến chỗ Mộ Dung Phương: “Thằng nhóc, mày nên cảm thấy may mắn vì bản thân chỉ mất đi hai cánh tay”.

“Nếu là sáu năm về trước thì mày sẽ bị băm thành trăm mảnh!”

“Đừng cho rằng tao đang nói đùa với mày!”

Quỳ Ngưu vừa nói vừa hành động.

Tốc độ nhanh như chớp, còn hơn cả tốc độ âm thanh.

Con dao trên tay hạ xuống, hai cánh tay của Mộ Dung Phương lập tức bị đứt rời.

Máu tươi bắn tung tóe lên mặt Mộ Dung Phương.

Sau đó, Mộ Dung Phương cực kì đau đớn hét lên, âm thanh kêu gào thảm thiết vang tận trời xanh.

Liếc nhìn hai cánh tay đầy máu tươi nằm dưới đất, Tiêu Ngũ Nhạc lập tức bị dọa ngu người.

Kiều Dật và những thành viên khác trong hội con ông cháu cha ở Đông Hải cũng đồng loạt kinh hãi, sợ đến mức chảy mồ hôi lạnh.

Ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Đúng lúc này, Mục Hàn lại nhìn về Tiêu Ngũ Nhạc, nở nụ cười ma mị nói: “Bây giờ đến lượt mày rồi”.

“Trước mặt tao mày còn muốn chọc ghẹo người phụ nữ của tao, mày nói xem tao nên trừng trị mày thế nào đây?”

“Xin anh tha mạng!”, Tiêu Ngũ Nhạc đã không còn sự kiêu ngạo lúc trước, bây giờ hệt như con chó hoang, liên tục dập đầu, trán bị dập đến chảy máu: “Tôi không muốn thành người tàn phế!”

“Chỉ xin anh tha mạng cho tôi, tôi bằng lòng làm trâu làm ngựa cho anh, cho dù cả đời làm đầy tớ tôi cũng can tâm tình nguyện!”

“Vậy sao?”, Mục Hàn nhếch miệng: “Tao nhớ lúc trước mày không hề hèn mọn như vậy cơ mà!”

“Tôi có mắt như mù, tôi là đồ súc vật!”, Tiêu Ngũ Nhạc khóc lóc thảm thiết: “Cầu xin anh rộng lượng, tha cho tôi đi!”

“Bây giờ mới xin tha à? Quá muộn rồi”, Mục Hàn nhếch mép nói: “Con người tao ấy mà, lòng dạ vẫn luôn hẹp hòi, có thù tất báo!”

“Tất cả những gì mày đã xúc phạm tao và người phụ nữ của tao, tao đều ghi nhớ hết”.

“Đại ca, xử lý hắn thế nào?”, Quỳ Ngưu bên cạnh không thể chờ đợi được nữa.

Mục Hàn cười nói: “Tôi đoán ngày trước tên này đã làm hại không biết bao nhiêu cô gái, tránh việc hắn tiếp tục mắc sai lầm về sau, chi bằng...”

Mục Hàn làm một động tác.

“Tôi hiểu”, Quỳ Ngưu lập tức hiểu ý, miệng nở nụ cười xấu xa.

Anh ta bước đến trước mặt Tiêu Ngũ Nhạc, nói với ẩn ý sâu xa: “Có thể, từ hôm nay trở đi mày nên đổi tên được rồi!”

“Đừng lấy tên Tiêu Ngũ Nhạc nữa, hãy đổi thành Tiêu Công Công đi!”

Quỳ Ngưu nói xong, dao trong tay cũng lập tức hạ xuống.

Vị trí đũng quần của Tiêu Ngũ Nhạc xuất hiện một vũng máu.

“A a a!”

Tiêu Ngũ Nhạc đau đớn đến mức ngất xỉu.

Những thành viên trong hội con ông cháu cha ở Đông Hải đều cảm thấy toàn thân ớn lạnh.

Đối với hội con ông cháu cha Đông Hải mà nói, hôm nay là ngày nhục nhã nhất của bọn họ, Mộ Dung Phương bị đánh tàn phế, Tiêu Ngũ Nhạc bị thiến, còn bọn họ lại bất lực không có cách nào phản kháng.

“Ha ha ha ha!”

Lúc này, Mộ Dung Phương đã bị mất hai cánh tay đột nhiên cười lớn.

“Tên khốn, mày thật sự đủ ác độc!”, Mộ Dung Phương liếm khóe miệng đầy máu tươi của mình, quái gở nói: “Hôm nay mày làm như vậy, có nghĩa mày đã đắc tội với tất cả thế lực vương tộc ở Đông Hải!”

“Gia tộc chúng tao sẽ không buông tha cho mày!”

“Ồ?”, ánh mắt Mục Hàn lóe lên tia lạnh lẽo: “Xem ra dạy dỗ mày vẫn chưa đủ thê thảm! Đám thằng ranh con chúng mày, mắc sai lầm ở tỉnh, tao thay mặt người lớn trong nhà chúng mày dạy dỗ chúng mày thật tốt”.

“Ngoài ra, chúng mày cho rằng thế này là xong rồi sao?”

“Tao cho chúng mày thêm thời gian một ngày, quay về báo với người lớn trong nhà chúng mày để bọn họ cút tới đây, dập đầu xin lỗi, nếu không tao sẽ san phẳng tất cả vương tộc Đông Hải!”

“Mày mày mày!”, nghe Mục Hàn nói vậy, Mộ Dung Phương tức điên lên: “Mày thực sự quá ngang ngược, đánh bọn tao tàn phế thì đã đành, còn dám ngông cuồng muốn người lớn trong nhà đến quỳ trước mặt xin lỗi, tao thấy ngày chết của mày không còn xa nữa đâu!”

Đám người Mộ Dung Phương đều là gia chủ tương lai của gia tộc nên trưởng bối của bọn họ cũng là gia chủ vương tộc. Cùng một lúc mà khiêu khích toàn bộ gia chủ vương tộc Đông Hải, ngay cả thế gia Long Kinh cũng không dám làm vậy.

“Ngoài Mộ Dung Phương và Tiêu Ngũ Nhạc ra, những người khác cứ chặt đứt chân, vứt ra ngoài cho tôi!”, Mục Hàn vung tay ra lệnh.

Sau đó, tiếng kêu thảm thiết đồng loạt vang lên.

Tất cả thành viên hội con ông cháu cha Đông Hải đều bị chặt đứt một chân.

“Thù này mà không báo thì Mộ Dung Phương tao thề không làm người!”

Mộ Dung Phương được hai đàn em dìu dậy, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mau chóng quay về Đông Hải, báo cáo chuyện ngày hôm nay với các gia tộc! Tao phải khiến bọn chúng nợ máu phải trả bằng máu!”

“Tao phải lột da hắn, rút gân hắn, uống máu của hắn, ăn thịt của hắn!”

“Tao muốn phanh thây hắn!”

“Tao muốn băm hắn thành trăm mảnh!”

“...”

Những thành viên hội con ông cháu cha Đông Hải đều mang nỗi căm hận ngút trời.

Cùng lúc đó.

Nhà họ Sở ở Đông Hải.

Từ khi buổi gặp gỡ đám con ông cháu cha Đông Hải kết thúc, Sở Chí Minh và Sở Chí Bình đã hai ngày không nhận được tin tức của Tiêu Ngũ Nhạc, hai người bọn họ thấy hơi nghi hoặc.

“Cũng không biết bây giờ mấy người anh Tiêu thế nào rồi?”

Sở Chí Minh mờ mịt nói: “Chí Bình, chú nói xem, không biết anh Tiêu đã bắt được Lâm Nhã Hiên và Lư Vy chưa nhỉ?”

“Anh ba, em thấy anh nghĩ nhiều rồi”, Sở Chí Bình cười nói: “Anh Tiêu là ai chứ? Nhân vật lớn thứ hai của hội con ông cháu cha ở Đông Hải, một khi anh ta ra tay thì chẳng người phụ nữ nào mà không có được!”

“Chuyện này đối với anh Tiêu mà nói là chuyện quá đơn giản!”

“Rất có lý”, Sở Chí Minh cảm thấy câu nói của Sở Chí Bình cũng không có vấn đề gì.

Thật sự không có người phụ nữ nào dám từ chối Tiêu Ngũ Nhạc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.