Điện Chủ Ở Rể

Chương 518: Giao chiến



Mục Hàn cười nói: “Tôi phải ra ngoài xem thử, dù sao thì đối phương cũng thật lòng tới xin lỗi”.

Nhìn thấy Mục Hàn muốn ra ngoài, Tôn Chính Duật vội nói: “Đại thống soái, không phiền nếu chúng tôi cùng ra ngoài xem chứ?”

Tôn Chính Duật cũng rất muốn nhìn xem, đối phương rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Dám khiêu khích Mục Hàn, còn phá hủy bức tường của khu nhà chiến khu nơi Mục Hàn ở tạm.

“Các ông cũng muốn xem sao?”, Mục Hàn liếc nhìn bảy tư lệnh quân khu.

Tất cả đồng loạt gật đầu.

“Được thôi,” Mục Hàn gật đầu nói: “Vậy đi theo tôi”.

Sau đó, Mục Hàn đi giữa bốn vị chiến thần và tám tư lệnh chiến khu, cùng nhau ra khỏi khu nhà.

“Hơi thở của cường giả?”

Thấy đám người Mộ Dung Vô Địch, Mục Hàn không khỏi nhếch mép.

Khác với những người lần trước Mộ Dung Phương đem tới, lần này những người kế bên Mộ Dung Vô Địch kẻ nào cũng che giấu thực lực của mình, nếu đám người Mục Hàn không mạnh hơn bọn họ thì hoàn toàn không nhìn ra được bọn họ là cường giả.

Đám cường giả này khống chế hơi thở, cũng chính là tuân theo mệnh lệnh của Mộ Dung Vô Địch.

Những cường giả này hoàn toàn hơn hẳn những người mà Mộ Dung Phương đưa tới trước đó.

Bao gồm chính bản thân Mộ Dung Phương!

“Không hổ là vương tộc tồn tại vài trăm năm, quả nhiên có chút nền tảng”, Mục Hàn quét mắt qua, phát hiện trong đám vương tộc ở Đông Hải này không có hình bóng người nhà họ Sở.

“Ông nội, chính là hắn!”

Mộ Dung Phương đứng bên cạnh Mộ Dung Vô Địch, vừa nhìn thoáng qua đã nhận ra Mục Hàn, lập tức chỉ tay vào anh: “Kẻ đã chặt đứt hai cánh tay cháu có hóa thành tro cháu cũng nhận ra!”

Mặc dù nói sau lưng Mục Hàn có thêm mười mấy người, khiến Mộ Dung Phương hơi bất ngờ, nhưng Mộ Dung Phương tin rằng, chỉ cần có ông nội Mộ Dung Vô Địch ở đây, mười mấy người sau lưng Mục Hàn hoàn toàn có thể xem nhẹ.

Vương tộc tồn tại mấy trăm năm, cũng không phải chỉ là phường ăn hại.

Sau khi nghe Mộ Dung Phương nói xong, Mộ Dung Vô Địch và bốn mươi chín gia chủ vương tộc ai nấy đều nghiến răng nghiến lợi, bộ dạng muốn xông lên bắt lấy Mục Hàn lột da rút gân anh.

Chỉ có điều, Mộ Dung Vô Địch chưa nói gì thì không ai dám hành động.

Mộ Dung Vô Địch nhìn Mục Hàn với ánh mắt xa xăm nói: “Cháu trai tôi vừa chỉ đích danh cậu, cậu thừa nhận không?”

“Đàn ông con trai dám làm dám chịu, có gì mà không chịu thừa nhận chứ”, Mục Hàn nghiêng mặt thản nhiên nói: “Cháu trai ông giết bốn chú chó nghiệp vụ của tôi, tôi chỉ lấy đi hai cánh tay của hắn coi như là đặc biệt ban ơn rồi!”

“Cậu!”, nghe Mục Hàn nói vậy, dù tính khí Mộ Dung Vô Địch có tốt cỡ nào cũng không kiềm chế được cơn giận đang bừng lên trong lồng ngực: “Cậu quá ngang ngược vô lý!”

“Vì mạng của bốn con chó nhỏ nhặt, chẳng lẽ cậu còn muốn lấy mạng của cháu trai tôi sao?”

“Đúng thế”, Mục Hàn gật đầu, vô cùng nghiêm túc nói: “Lúc đó quả thực tôi định làm như vậy”.

“Cậu cậu cậu!”

Mộ Dung Vô Địch vừa nghe liền kích động đến mức thở cũng đau hai bên sườn.

Đường đường là người kế nhiệm của vương tộc đứng đầu Đông Hải, thủ lĩnh thế hệ thanh niên Đông Hải, đứa cháu cưng được Mộ Dung Vô Địch nuôi dưỡng mười lăm năm, vậy mà trong mắt đối phương lại chỉ đáng để so sánh với mạng của con chó!

Đúng là không thể chịu nổi!

Điều khiến Mộ Dung Vô Địch không thể nhẫn nhịn được là hai cánh tay của Mộ Dung Phương thực sự bị chặt đứt bởi vì mạng của bốn con chó!

“Cậu cái gì mà cậu!”, Mục Hàn bĩu môi, nói: “Chẳng lẽ tôi nói sai gì sao?”

“Từ xưa đến nay giết người đền mạng, lý lẽ bất di bất dịch! Một mạng đền một mạng, cũng là chuyện cực kì công bằng! Cháu trai ông chỉ dùng hai cánh tay đổi lấy một cái mạng của hắn, tôi thấy, chỉ dựa vào điểm này, trên dưới nhà họ Mộ Dung các ông đều phải cảm ơn tôi, vì các ông đã giữ được huyết mạch đời sau!”

Nghe Mục Hàn nói xong, các gia chủ vương tộc ở Đông Hải đều sững sờ đờ đẫn.

Người dám ăn nói như vậy với Mộ Dung Vô Địch, năm mươi năm qua, Mục Hàn là người đầu tiên!

“Quá kiêu ngạo rồi, quá kiêu ngạo!”

“Hắn chặt đứt hai cánh tay của cậu chủ Mộ Dung, trên dưới nhà họ Mộ Dung còn phải cảm ơn hắn? Lý lẽ này ở đâu ra vậy?”

“Hắn nói như vậy thì cách cái chết cũng không còn xa đâu!”

“...”

Các gia chủ vương tộc xôn xao bàn tán.

“Ha ha ha!”, Mộ Dung Vô Địch ngửa đầu lên trời cười phá lên, âm thanh như tiếng chuông đồng: “Được! Được! Được!”

“Được lắm thanh niên! Quả nhiên gan to hơn người! Dám to mồm trước mặt Mộ Dung Vô Địch tôi, cháu trai tôi chịu thiệt trong tay cậu, cũng không tính là mất mặt!”

“Ông đang nói nhảm gì vậy!”, Mục Hàn cười lớn.

“Cậu! Hừ!”, Mộ Dung Vô Địch đang muốn bùng nổ, ngẫm nghĩ rồi nhẫn nhịn lại: “Vậy, Tiêu Ngũ Nhạc biến thành thái giám cũng do cậu làm sao?”

“Đúng, không sai, là tôi!”, Mục Hàn thẳng thắn thừa nhận: “Gã đàn ông không kiểm soát được nửa thân dưới, tôi thấy chi bằng không có nửa thân dưới còn tốt hơn, tránh để hắn ra ngoài ức hiếp con gái nhà lành!”

“Còn những thành viên khác của hội con ông cháu cha Đông Hải thì sao?”, Mộ Dung Vô Địch tiếp tục hỏi: “Chân của bọn chúng đều do cậu đánh gãy hả?”

“Đúng vậy”, Mục Hàn gật đầu: “Giúp kẻ xấu làm điều ác, đánh gãy một chân của bọn chúng để bọn chúng nhớ cho kĩ!”

“Tốt tốt tốt!”, Mộ Dung Vô Địch lại nói liên tiếp ba lần “tốt”, sau đó nói với các gia chủ vương tộc đằng sau: “Các vị gia chủ, mọi người đều nghe thấy rồi chứ?”

“Kẻ đánh con cháu dòng dõi của mọi người thành tàn phế đã chính miệng thừa nhận rồi”.

“Kẻ thù đang ở trước mặt, mọi người còn đợi gì nữa?”

“Báo thù rửa hận!”, gia chủ nhà họ Tiêu lên tiếng trước.

Những gia chủ khác cũng lần lượt hô theo.

“Đợi đã!”, thấy những gia chủ này người nào cũng như thể đang nóng lòng chuẩn bị đánh trận lớn, Mục Hàn khoát tay nói: “Chẳng phải các ông nên quỳ xuống xin lỗi tôi sao?”

“Gì cơ?”

Mục Hàn dứt lời, những gia chủ vương tộc lập tức ngây ngốc.

Ngay cả Mộ Dung Vô Địch cũng ngơ ngác.

Lúc này cụ ta mới nhớ tới hình như Mộ Dung Phương có nhắc tới chuyện này.

Có điều, Mộ Dung Vô Địch lại không chú ý lắm.

“Tôi nhớ trước lúc các cậu bỏ đi tôi đã nhắc nhở cực kì rõ ràng, bảo các cậu quay về báo phụ huynh tới đây quỳ xuống xin lỗi tôi mà!”

Ánh mắt Mục Hàn nghiêm nghị liếc tới chỗ Mộ Dung Phương: “Không phải cậu quên nói rồi chứ?”

“Muốn quỳ xuống xin lỗi mày sao? Mày nghĩ nhiều rồi!”, Mộ Dung Phương cậy thế có Mộ Dung Vô Địch, hoàn toàn không e sợ Mục Hàn.

“Tôi nói rồi, trẻ con mắc lỗi lớn là do phụ huynh không biết dạy dỗ, vậy thì phụ huynh phải đích thân tới quỳ xuống xin lỗi tôi!”

Lúc này, sắc mặt Mục Hàn cũng đanh lại.

Bốn mươi chín gia chủ vương tộc Đông Hải ngơ ngác nhìn nhau.

Mục Hàn cả gan ăn nói hỗn xược trước mặt Mộ Dung Vô Địch thì đã đành, lại còn chủ động khiêu khích tất cả vương tộc ở Đông Hải?

Tám tư lệnh chiến khu trố mắt nhìn nhau.

Không phải nói là đến xin lỗi sao?

Sao những người này ai cũng hùng hùng hổ hổ như đến báo thù thế?

Tôn Chính Duật – một trong tám tư lệnh chiến khu đã kinh ngạc không thôi.

Khi ông ta bước ra, vừa nhìn đã nhận ra đám người Mộ Dung Vô Địch.

Gia chủ vương tộc ở Đông Hải ai ai cũng là nhân vật có tiếng trong giới thượng lưu, nên không tránh khỏi có sự tiếp xúc với người phụ trách bảo vệ sự an toàn của Đông Hải là Tôn Chính Duật.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.