Điện Chủ Ở Rể

Chương 55: Người đến lấy mạng mày!



"Vâng!"

Mộ Dung Phong thấy Mục Hàn nổi giận, sợ tới mức tè ra quần, không dám chậm trễ, lao thẳng tới khách sạn Lệ Tinh tự mình chỉ huy!

"Có người chủ động muốn chết, Mục Hàn tôi tiễn các người một đoạn vậy!"

Leng keng!

Mục Hàn trong cơn giận dữ bóp nát cái bát trong tay thành từng mảnh nhỏ!

"Ai da! Loại phế vật như mày muốn chết sao? Mày có oán hận tao thì nói thẳng ra! Đập vỡ bát làm gì? Đồ hèn nhát! Phế vật! Tốn cơm. . “.

Tần Lệ vừa nghe thấy tiếng vỡ vụn thì chạy nhanh xuống bếp, thấy cảnh trước mắt, không hỏi nhiều, tay chống eo chửi mắng Mục Hàn.

"Im miệng!"

Mục Hàn chậm rãi quay đầu lại, gằn từng chữ một.

Nháy mắt, Tần Lệ cảm thấy cả người lạnh thấu xương, nhất là khi thấy ánh mắt vô cũng lạnh lẽo của Mục Hàn, cứ như ác ma ở chỗ sâu nhất trong địa ngục đang bò ra!

Ừng ực!

Tần Lệ sợ hãi nuốt nước bọt, không dám nói một câu nào.

Ngay sau đó.

Mục Hàn chậm rãi thu lại ánh mắt, đi nhanh ra ngoài cửa!

"A! Phế vật! Mày cũng dám quát tao! Tao không để yên cho mày đâu!"

Cho đến khi Mục Hàn đi rất xa, từ trong sợ hãi Tần Lệ mới trở lại bình thường, thầm nghĩ sao bản thân lại bị tên phế vật kia dọa tới mức vậy, ngay lập tức trong lòng vừa bực vừa hận!

. . .

"Lâm Long, hôm nay chúng ta sẽ gặp khách hàng lớn đúng không? Dự án về lĩnh vực nào? Tôi chưa chuẩn bị gì cả!"

Trong đại sảnh chính của khách sạn, Lâm Nhã Hiên căng thẳng hỏi.

Bữa tiệc lần này được sắp xếp quá đột xuất, ngay cả trang phục cô đang mặc cũng vội vàng mua trên đường tới đây.

"Không sao cả, tôi đều sắp xếp ổn rồi!"

Lâm Long đi trước dẫn đường, trên mặt lộ ra nụ cười nhạt xấu xa.

Chẳng mấy chốc, bọn họ đã tới phòng VIP.

Mở cửa đi vào, bên trong là một người đàn ông trẻ tuổi, bề ngoài nho nhã đang tự rót rượu tự uống, ở sau hắn là một người đàn ông lớn tuổi mặc áo dài xám, lặng lẽ đứng sừng sững, nhắm hờ hai mắt.

"Đã để Anh Mục đợi lâu rồi! Tôi xin giới thiệu, đây là Mục Phi Long, đến từ một gia tộc lớn ở thủ đô, anh Mục, người đẹp bên cạnh tôi chính là Lâm Nhã Hiên" .

Lâm Long không dám ngồi, cứ đứng cúi đầu khom lưng nịnh hót nói.

"Người đẹp Lâm, mời cô ngồi" .

Mục Phi Long thản nhiên nhìn Lâm Nhã Hiên, sâu trong ánh mắt hiện lên sự kinh sợ!

"Cảm ơn!"

Lâm Nhã Hiên kéo ghế dựa, từ từ ngồi xuống.

"Đúng rồi Nhã Hiên, vừa lúc hôm nay tôi có vài khách hàng lớn tụ họp ở khách sạn Lệ Tinh, tôi muốn đến đó mời họ vài chén rượu, ở đây giao lại cho cô, nhất định phải tiếp đãi anh Mục cho tốt!"

Lâm Long thấy thời cơ đã tới, tùy tiện tìm lý do chuồn đi, khi đóng cửa lại, dựa theo kế hoạch lúc trước, đuổi mọi người ở gần đi nơi khác!

"Lâm Long!"

Lâm Nhã Hiên vừa kịp phản ứng lại, thì Lâm Long đã biến mất không thấy tăm hơi, không nhịn được hoảng sợ kêu lên.

"Cô Lâm, tôi không phải là hổ hay sói, không cần phải sợ”.

Mục Phi Long cười nhạt, cử chỉ cách nói đều là người có gia giáo khiến Lâm Nhã Hiên hơi buông lỏng đề phòng.

"Anh Mục nói quá rồi. . . tôi không sợ anh, đúng rồi, hôm nay chúng ta trao đổi về dự án gì?"

Lâm Nhã Hiên vội nói sang chuyện khác.

Ai ngờ, Mục Phi Long vẫy nhẹ tay.

"Chuyện này không vội, đến đây, uống rượu trước đã!"

Mục Phi Long lắc tròn ly rượu vang đỏ trong tay, thản nhiên cười rồi giơ ly lên.

"Anh Mục, thật ngại quá, tôi bị dị ứng với cồn, không thể uống rượu được!"

Vẻ mặt Lâm Nhã Hiên tỏ vẻ áy náy mà từ chối.

"À? Thật thú vị!"

"Ở thủ đô, Mục Phi Long tôi mời rượu, cũng chưa có ai dám từ chối!"

Hai mắt Mục Phi Long nhìn chằm chằm Lâm Nhã Hiên, cười nhạt nói, nhưng mà rất nhanh, hắn lại nhếch miệng cười, dựa lưng vào ghế tiếp tục nói: "Nhưng mà, một người đẹp như cô, có thể ngoại lệ!"

Nói xong, hắn nâng ly rượu vang đỏ trong tay uống cạn một hơi!

Tiếp đó bầu không khí hơi kỳ lạ.

Mục Phi Long tiếp tục tự mình uống rượu dùng bữa, còn Lâm Nhã Hiên lại ngồi mất tự nhiên, vẻ mặt vô cùng xấu hổ.

Khoảng mười phút sau.

"Anh Mục, bây giờ chúng ta có thể bàn chuyện dự án chứ?"

Thật vất vả Lâm Nhã Hiên mới thấy Mục Phi Long bỏ đũa xuống, không nhịn được lại lên tiếng.

"Có thể! Hôm nay, tôi tới đây chỉ có một mục đích, đó là...”

"Muốn cô!"

Mục Phi Long vừa dùng khăn lau miệng, vừa dùng ánh mắt phóng túng trắng trợn nhìn cơ thể Lâm Nhã Hiên!

"Xin lỗi, tôi nghĩ chúng ta không nên nói những chuyện như vậy!"

Lâm Nhã Hiên trừng mắt nhìn Mục Phi Long, hơi tức giận nói.

Không ngờ đợi lâu vậy, lại là một tên biến thái!

"Mục Hàn là chồng của cô sao?”

Khi Lâm Nhã Hiên chuẩn bị đứng dậy bỏ đi, đột nhiên Mục Phi Long lên tiếng hỏi.

"Đúng! Anh biết anh ấy?"

Lâm Nhã Hiên tò mò hỏi, bọn họ đều họ Mục, có khi nào là người thân?

"Quen biết? Ha ha, thứ rác rưởi đó không xứng!"

"Được rồi, không nhắc tới đống shit chó kia nữa, nhắc tới lại thấy ghê tởm! Bây giờ cô nói đi, bao nhiêu tiền thì cô chịu ngủ với tôi?"

Nhắc tới Mục Hàn, hai mắt Mục Phi Long chỉ có mỉa mai.

"Mơ đi!"

Lâm Nhã Hiên nghiến răng nghiến lợi nói, thật sự không muốn ở đây thêm một giây nào nữa, vừa chuẩn bị mở cửa đi ra, thì phát hiện cửa lại bị khóa!

"Lâm Long!"

Hai bàn tay trắng của Lâm Nhã Hiên nắm chặt, hai mắt tức giận đến mức sắp phun lửa!

Lần này, Lâm Long dùng mọi cách muốn đẩy mình vào hố lửa!

"Phải làm sao bây giờ? Làm sao đây?"

Trong lòng Lâm Nhã Hiên hơi hoảng sợ, nhất là khi thấy ánh mắt tham lam của Mục Phi Long, càng không chịu nổi chỉ muốn lập tức thoát khỏi đây.

"Từ bỏ đi. Mục Phi Long tôi muốn thứ gì đều phải chiếm được được thứ đó, phụ nữ cũng vậy thôi!"

"Nói đi, cô muốn bao nhiêu tiền, ba tỷ, có đủ không?"

Bộ dáng Mục Phi như đang nắm chắc phần thắng, hắn đã từng điều tra, Mục Hàn cùng lắm chỉ tặng cô một chiếc dây chuyền và một căn biệt thự, trị giá cũng chỉ hai tỷ rưỡi.

Ba tỷ, chắc chắn này có thể lấn át lý trí của bất kỳ người phụ nữ nào!

Lâm Nhã Hiên không nói gì, lạnh lùng nhìn chằm chằm Mục Phi Long!

"Không đủ? Có lòng tham không nhỏ đâu, nhưng mà tôi thích, vậy ba tỷ rưỡi" .

Mục Phi Long lại vô cùng đắc ý nói.

Trong mắt hắn, Lâm Nhã Hiên không đồng ý cũng vì vấn đề giá cả mà thôi!

"Tên khốn nạn!"

Lâm Nhã Hiên nghiến răng nghiến lợi, hắn nhiều lần ra giá như vậy, xem cô là cái gì? Là hàng hóa có thể mua bán ư?

"Chậc chậc chậc, có cá tính! Tôi khuyên cô câu cuối, đắc tội với tôi, chỉ có đường chết!"

Giọng nói Mục Phi Long trở nên lạnh lùng.

Vốn dĩ hắn muốn dùng giá cao để dụ dỗ Lâm Nhã Hiên, không phải vì ham sắc đẹp, mà muốn cho Mục Hàn có cảm giác bị cắm sừng!

Đúng lúc này, bỗng nhiên ở ngoài vang lên tiếng đập cửa.

"Ai? Ai cả gan quấy rầy hứng thú của tôi?"

Mục Phi Long nổi giận lôi đình hỏi, người ở đằng sau cánh cửa cũng nhận ra chuyện gì đó, chậm rãi mở mắt.

"Người đến lấy mạng mày!"

Âm thanh ngoài cửa lạnh như băng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.