Mười tám người bằng đồng liên tục bị Quỳ Ngưu và Thao Thiết đánh trọng thương, cơ thể như một bức tường bằng đồng sắt cũng không thể chịu nổi, ai nấy cũng giống như quả bóng xì hơi, miệng phun ra máu.
Mười tám người bằng đồng bị đánh vỡ tan.
Dù mười tám người đó có mạnh đi chăng nữa cũng chỉ ở mức có võ công thôi.
Quỳ Ngưu và Thao Thiết đều là đỉnh cao trong võ thuật, thực lực siêu mạnh, thêm vào đó họ đều là sát thần trên chiến trường nên cả hai hiểu rõ làm sao để hạ gục đối thủ bằng cách nhanh nhất.
Vừa thấy ngay cả mười tám người bằng đồng bị đánh bại, Triệu Lâm Phong không khỏi hoảng hốt.
“Gia chủ, hay là chúng ta chạy trước”, quản gia đi theo Triệu Lâm Phong cùng trốn vào gác xép nói: “Tôi sợ mấy cơ quan ám khí đó không ngăn được họ”.
“Không, không thể nào!”, Triệu Lâm Phong vẫn trông chờ vào may mắn, lắc đầu nói: “Dù là cao thủ mạnh hơn mười tám người bằng đồng cũng không thể nào vượt qua được các cơ quan ám khí của gác xép”.
Triệu Lâm Phong rất có lòng tin vào cơ quan ám khí cuối cùng.
“Nhưng chỉ sợ ngộ nhỡ”, mười tám người bằng đồng ở cửa bằng đá liên tục bị đánh vỡ khiến quản gia thấy mấy người Mục Hàn này không có gì là không thể làm được: “Ông chủ Triệu, vẫn nên đảm bảo an toàn thì hơn”.
Triệu Lâm Phong nghĩ một lúc, cảm thấy quản gia nói cũng có lý.
Thế là ông ta bèn gật đầu nói: “Trước tiên phải giải thích một chút, không phải tôi không tin cơ quan ám khí của gác xép mà tôi chỉ thấy ông nói có lý thôi”.
Dứt lời, ông ta bước tới đường hầm dưới lòng đất.
Quản gia đi theo phía sau không khỏi lắc đầu.
Đã lúc nào rồi mà còn tỏ vẻ ở đây nữa.
Mục Hàn dẫn theo tứ đại chiến thần đi thẳng vào trong gác xép.
Trong không gian mờ tối bỗng có vô số mũi tên bắn ra.
Giống như trận mưa bất chợt lao về phía Mục Hàn và tứ đại chiến thần.
“Có cơ quan ám khí!”, Mục Hàn cười khẩy, giơ tay ra bắt lấy một mũi tên trong đó rồi ném vào trong bóng tối vô tận.
Mũi tên sắc bén này lập tức đâm xuyên qua vô số mũi tên sắc bén đang bay đến kia.
Tứ đại chiến thần cũng làm y hệt vậy.
“Đáng sợ quá!”, mặc dù Hà Gia Tiến và Nhậm Trường Phong ở bên ngoài nhưng cũng có thể nhìn thấy tình hình bên trong gác xép.
Sau đó mặt đất đột ngột nứt ra xuất hiện một cái hố lớn.
Mục Hàn và tứ đại chiến thần đồng loạt rơi vào đó.
Phải biết là dưới hố có rất nhiều loài côn trùng cực độc như rắn độc, bọ cạp và rết các thứ, ai mà rơi xuống đó chỉ có nước chết.
Ngay lúc Hà Gia Tiến và Nhậm Trường Phong thở phào, cứ tưởng Mục Hàn và tứ đại chiến thần đã chết thì Mục Hàn và tứ đại chiến thần lại nhảy lên từ dưới hố như thần binh giáng trần.
Lại nhìn mấy con rắn độc, rết và bọ cạp trong hố, tất cả đều bị chôn vùi trong biển lửa.
“Họ lại dùng lửa để công phá ư?”, Hà Gia Tiến và Nhậm Trường Phong đều tỏ ra rất kinh ngạc, lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh.
Mấy cơ quan ám khí sau đó chỉ như mấy thứ hư cấu mà thôi.
Mục Hàn dẫn tứ đại chiến thần dễ dàng bước lên tầng hai gác xép như đi vào chốn không người.
Triệu Lâm Phong đang trốn trong đường hầm của gác xép biết được tin Mục Hàn và tứ đại chiến thần đã vượt qua được cơ quan ám khí thì khiếp sợ vội vã chui ra chặn lối ra vào của đường hầm.
Mục Hàn và tứ đại chiến thần đến tầng hai gác xép nhưng lại không thấy bóng dáng của Triệu Lâm Phong đâu.
“Người đâu rồi?”, Quỳ Ngưu nhìn quanh.
Một trong Tam giác Hoàng Kim của Đông Hải mà lại hoảng hốt tìm đến khách sạn Lục Gia Chủy để được che chở à?
Nhưng Triệu Lâm Phong là khách siêu VIP của khách sạn Lục Gia Chủy, có mối quan hệ rất tốt với ông chủ Tư Mã Vô Tình nên bảo vệ cũng không dám hỏi nhiều liền dẫn Triệu Lâm Phong vào trong.
Triệu Lâm Phong vừa bước vào khách sạn Lục Gia Chủy thì lập tức có cảm giác vô cùng an toàn.