Hiệu thuốc từ chối bán thuốc, Sở Vân Lệ chịu đựng cơn đau ngất trên đường lớn.
May mà được người đi đường tốt bụng đưa tới bệnh viện.
Sau khi Mục Hàn nghe tin này lập tức vội vã tới bệnh viện.
Vì bệnh của Sở Vân Lệ là bệnh nan y, ở lại bệnh viện cũng không có ích gì nên Mục Hàn đưa bà ấy tới khu nhà chiến khu.
Dù sao ở khu nhà chiến khu thuốc gì cũng có.
Lần đầu tiên thấy mẹ ruột của Mục Hàn, tứ đại chiến thần Chúc Long, Hoàng Điểu, Thao Thiết và Quỳ Ngưu rất kích động, rất lễ phép chào hỏi: “Chào lão phu nhân!”
Sở Vân Lệ thấy những thanh niên tràn đầy năng lượng này đột nhiên lễ phép chào hỏi không khỏi giật mình.
Bà ấy rất xúc động, con trai bà đã kết bạn được với những người không tệ.
Nếu Sở Vân Lệ biết bốn người này là chiến thần canh giữ Hoa Hạ và con trai Mục Hàn của bà chính là đại ca của tứ đại chiến thần thì không biết sẽ nghĩ thế nào.
Hoàng Điểu bưng bát thuốc có công hiệu tốt cho Sở Vân Lệ uống.
Sắc mặt của Sở Vân Lệ đã tốt lên rất nhiều.
“Hôm nay không biết đã xảy ra chuyện gì, tất cả hiệu thuốc đều không chịu bán thuốc cho mẹ”, Sở Vân Lệ lo lắng nói: “Mẹ luôn có cảm giác là nhà họ Mục ở thủ đô đã cử người tới”.
“Bọn họ chính là muốn hạn chế cuộc sống của mẹ, ép mẹ chủ động đi tìm bọn họ”.
“Cái gì?”, Mục Hàn vừa nghe liền tức giận: “Bọn họ dám giở thủ đoạn ngăn cấm toàn thành phố với mẹ sao?”
Việc ngăn cấm cuộc sống với một người bình thường mà nói, nếu anh muốn gì tôi sẽ không bán cho anh, tuyệt đối không để anh sống tiếp.
Mục Hàn hỏi Hoàng Điểu: “Người nhà họ Mục ở thủ đô đã tới chưa?”
“Tạm thời vẫn chưa”, Hoàng Điểu lắc đầu nói: “Thật kì lạ, rốt cuộc là ai to gan vậy, dám ngăn cấm toàn thành phố với lão phu nhân?” .
||||| Truyện đề cử: Bảo Bối! Anh Xin Lỗi |||||
“Có điều, đại ca yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng điều tra rõ ràng”.
“Ừ”, Mục Hàn gật đầu, nói tiếp: “Bất kể là do ai làm, những cửa hàng không bán đồ cho mẹ tôi đều phải bị trừng phạt”.
Trước đây, Mục Hàn chỉ có một mối quan tâm là Lâm Nhã Hiên.
Ai dám động tới Lâm Nhã Hiên, Mục Hàn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho kẻ đó.
Bây giờ lại có thêm một người, đó là mẹ ruột anh - Sở Vân Lệ.
Ai gây khó dễ cho Sở Vân Lệ, Mục Hàn cũng sẽ không để đối phương được sống yên ổn.
Nghe Mục Hàn nói vậy, Sở Vân Lệ cũng không hề để bụng.
Suy cho cùng, Sở Vân Lệ cũng xuất thân từ nhà họ Sở ở Đông Hải, biết rõ sự lợi hại của thế gia lớn mạnh như thế nào. Hiện giờ Mục Hàn chỉ đi ở rể, lại không được nhà họ Lâm ở Sở Dương yêu quý, mặc dù có vợ là tổng giám đốc nhưng vẫn đang trong tình trạng ly hôn.
Tuy bốn thanh niên trước mắt mạnh mẽ như rồng như hổ, nhưng vẫn còn quá trẻ, làm sao có thể đối phó được với những nhân vật to lớn ngoài kia được chứ?
Sở Vân Lệ không dám nghĩ đến việc bắt những người không chịu bán hàng cho bà ấy phải chịu phạt.
Thực lực của đối phương nhất định rất mạnh mới có thể khiến những người bán hàng kia nghe lời không bán hàng cho bà ấy.
“Mẹ à, tối nay mẹ cứ ở lại đây”, Mục Hàn nói với Sở Vân Lệ: “Đây là nơi mà con và các anh em thường xuyên tụ tập, cơ sở vật chất không thiếu thứ gì, hơn nữa còn rất an toàn, không lo bị ai tới làm phiền mẹ”.
“Đợi ngày mai mẹ khỏe hơn rồi chúng ta về nhà nhé”.
Sở Vân Lệ không có ý kiến gì với sự sắp xếp của con trai.
Mục Hàn cũng gọi điện cho Lâm Nhã Hiên, thông báo cho cô biết chuyện mà Sở Vân Lệ gặp phải.
Lâm Nhã Hiên nghe xong vội vàng bỏ lại công việc còn dang dở, chạy tới cạnh Sở Vân Lệ.
“Mẹ yên tâm đi”, Mục Hàn cười nói: “Con trai đảm bảo với mẹ, tuyệt đối sẽ bình an vô sự quay trở về gặp mẹ!”
Thấy Mục Hàn tự tin như vậy Sở Vân Lệ cũng không nói gì nữa.
Sau khi đưa Sở Vân Lệ tới phòng của Lâm Nhã Hiên, Mục Hàn liền ra ngoài.
Lúc này, tứ đại chiến thần là Chúc Long, Hoàng Điểu, Thao Thiết và Quỳ Ngưu đã ngăn trước mặt Mục Bá Đạo.
“Tôi biết thằng con riêng Mục Hàn đang ở đây”, từ đầu tới cuối Mục Bá Đạo cứ vuốt chuôi kiếm cầm trong tay: “Gọi hắn ta ra đây gặp tôi!”
Mục Bá Đạo hoàn toàn không coi tứ đại chiến thần ra gì.