*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đúng lúc ấy, Lâm Nhã Hiên từ phòng làm việc đi ra liền nhìn thấy cảnh tượng này. Cô đứng trên tầng hai, có chút nghi ngờ hỏi Mục Hàn: "Chồng, anh đang làm gì vậy?"
"Nhã Hiên, em có nhớ hôm qua anh đã nói gì với em không? Người phụ nữ này nói rằng hôm nay sẽ đến công ty Thiên Thành rồi quỳ xuống dập đầu trước anh dưới sự chứng kiến của mọi người", Mục Hàn vừa nói vừa chỉ tay vào Dương Tử Yên, nói: Cô ta ở đây hôm nay để thực hiện lời hứa của mình”.
Lâm Nhã Hiên có chút kinh ngạc.
Cô không tin những người như Dương Tử Yên lại quỳ xuống dập đầu trước Mục Hàn.
Tuy nhiên, lời nói của Mục Hàn đã thành công thu hút sự chú ý của các nhân viên thuộc công ty Thiên Thành.
Nhiều nhân viên đã tạm dừng công việc trên tay, nhìn về phía Mục Hàn và Dương Tử Yên.
Nhận thấy có nhiều người chú ý như vậy, Dương Tử Yên nghĩ mình càng không thể quỳ lạy Mục Hàn, nếu không thì thật quá mất mặt.
"Muốn bà đây quỳ xuống dập đầu trước anh? Cũng chả biết tự soi lại xem mình là cái thá gì", Dương Tử Yên lộ ra vẻ khinh thường.
“Xem ra cô định trốn rồi”, Mục Hàn nhất thời sầm mặt xuống: “Tôi có hàng chục nghìn cách đối phó với những người không chịu nhận thua, để bọn họ ngoan ngoãn thừa nhận".
"Cô có chắc là cô muốn thử không?"
Nhìn thấy ánh mắt đầy sát ý của Mục Hàn, Dương Tử Yên không khỏi có chút kinh hãi.
Năm đó khi bị đuổi ra khỏi Sở Dương, Dương Tử Yên sợ phát khiếp khí thế hung hãn toả ra từ Mục Hàn.
Nhưng nay Dương Tử Yên vừa được nhà họ Mục ở thủ đô chống lưng, vừa là trợ lý tổng giám đốc của Thịnh Uy Khống Cổ.
“Anh làm gì được tôi?”, Dương Tử Yên chống hông hỏi.
"Bịch!"
Ngay khi Dương Tử Yên vừa dứt lời, đầu gối của cô ta đột nhiên mềm nhũn ra, bất giác quỳ xuống trước Mục Hàn.
Hóa ra Mục Hàn đá thẳng vào đầu gối của Dương Tử Yên, khiến cô ta mất thăng bằng mà quỳ xuống trước mặt Mục Hàn.
"Quỳ xuống thật kìa!"
"Ôi trời tin nóng hổi nè!"
Đám nhân viên của công ty Thiên Thành vây xung quanh xem rất nhiệt tình.
Thậm chí, có người còn lấy điện thoại ra lén quay phim, ghi hình.
Xét cho cùng, Dương Tử Yên là trợ lý tổng giám đốc Thịnh Uy Khống Cổ, với thân phận này của cô ta mà quỳ gối trước Mục Hàn ở nơi công cộng chắc chắn sẽ lên đầu bảng mục tin hot.
“Ngoan ngoãn dập đầu mười cái cho tôi", Mục Hàn lạnh lùng nói: “Bằng không, thủ đoạn của tôi, cô cũng biết rồi đấy”.
"Đỉnh, đỉnh quá!"
"..".
Hôm qua, Dương Tử Yên đến với bộ dạng kiêu kì, nhân viên của công ty Thiên Thành đều đã nhìn thấy.
Tuy nhiên, phong thủy luân chuyển, chỉ một ngày sau,dưới sự chứng kiến tất cả nhân viên của công ty Thiên Thành, Dương Tử Yên đã quỳ xuống trước Mục Hàn, khiến họ có cảm giác được mở mày mở mặt.
Mặt khác.
Đông Hải.
Trụ sở chính của Thịnh Uy Khống Cổ.
Mục Diệp cùng đám người Mục Trường Sinh lúc nào cũng theo dõi các động tĩnh mới nhất trên mạng lưới ám sát.
Mặc dù số lượng người đăng ký đã lên đến hơn một nghìn người, nhưng vẫn có rất nhiều sát thủ không ngừng xuất hiện.
“Báo cáo!”, vừa dứt lời, tên gián điệp đã quay về: “Báo cáo trưởng lão, xảy ra chuyện lớn rồi!”
“Không phải là Mục Hàn ra tay đâu nhỉ?”, Mục Trường Sinh không khỏi lắc đầu.
Lão ta ngay lập tức xoá bỏ ý nghĩ hoang đường này của mình.
“Nhất định là có cao nhân ra tay", trong đầu Mục Trường Sinh đột nhiên lóe lên ý nghĩ này.
- -----------------