Điện Chủ Ở Rể

Chương 652: Hai Ả Đàn Bà Chua Ngoa Đanh Đá





Dương Thiên Bảo cũng nói hùa theo: “Vừa nãy, mình nói để bọn mình chọn phù rể thì mấy cậu không đồng ý, bọn mình cũng không quan tâm nữa.

Bây giờ bọn mình chỉ yêu cầu xem mặt phù rể, nhưng bọn mình cũng đã nói nếu như không hài lòng với phù rể thì mấy cậu phải thay đổi rồi phải không?”
“Đúng, buộc phải thay phù rể”, Hà Thi Vân gật đầu nói.

Thái độ của Hà Thi Vân và Dương Thiên Bảo rất cứng rắn, khiến cho Lâm Nhã Hiên vô cùng khó xử.

Đặc biệt là sắc mặt ba người Chúc Long, Thao Thiết và Quỳ Ngưu đã trở nên cực kỳ khó coi.
“Thi Vân, Thiên Bảo, hay là thôi bỏ đi”, Lâm Nhã Hiên khuyên nhủ: “Đôi bên đều là bạn bè, bọn cậu bắt mình lựa chọn không phải là làm khó mình hay sao?”
“Có gì đâu mà làm khó chứ, đổi mấy người bọn họ đi là xong không phải sao”, Dương Thiên Bảo bĩu môi.

“Nếu như cậu không đổi thì bọn mình không làm phù dâu nữa”, thái độ của Hà Thi Vân càng trở nên kiên quyết hơn.

Lâm Nhã Hiên vô cùng khó xử, không biết nên làm thế nào mới phải.

“Không muốn làm phù dâu thì cút đi cho tôi”, lúc này, Mục Hàn không thể nhẫn nhịn được nữa, đột nhiên bùng nổ, lớn tiếng quát mắng: “Các cô cho rằng bản thân ở nước ngoài vài năm thì ngay cả đánh rắm cũng thơm hay sao?”
“Tôi nói cho mấy cô biết, tôi ghét nhất là mấy con chó sính ngoại thích ăn cây táo rào cây sung như các cô!”
“Từ lúc các cô xuống máy bay đã làm khó chúng tôi đủ kiểu, chuyện khách sạn và nhà hàng chúng tôi cũng đã bỏ qua, không chấp mấy người làm gì, nhưng chuyện phù dâu phù rể, mấy cô hoàn toàn đang gây sự vô lý, bới lông tìm vết!”
“Tôi nghĩ nếu cứ để cho mấy cô tiếp tục làm loạn thì các cô còn muốn đổi luôn chú rể là tôi luôn nhỉ?”
Hà Thi Vân và Dương Thiên Bảo hoàn toàn không ngờ tới Mục Hàn lại khiến cho bọn họ mất mặt đến thế, dám mắng mỏ bọn họ như vậy ngay trước mặt Lâm Nhã Hiên.

Hai người nhất thời đều sững sờ.

Mãi đến một phút sau, Hà Thi Vân và Dương Thiên Bảo mới hoàn hồn lại.

Hai người cùng đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy không thể tin nổi.

“Chúng tôi là do Lâm Nhã Hiên mời tới, Nhã Hiên còn chưa chỉ trích mà anh lại dám mắng mỏ chúng tôi thế sao?”, Hà Thi Vân lập tức nhảy dựng lên: “Anh còn bảo chúng tôi cút đi hả?”
“Không sai, tôi bảo mấy cô cút đi đấy”, Mục Hàn nói thẳng: “Từ lúc mấy người đặt chân vào lãnh thổ Hoa Hạ, chúng tôi đã cho mấy người đủ sự tôn trọng, mấy người muốn gì thì chúng tôi cho cái đó.

Còn mấy người thì sao, miệng thì nói khí chất phu nhân cao quý nước ngoài gì đó, nhưng biểu hiện trên thực tế lại chẳng khác gì so với mấy mụ đàn bà chanh chua!”
“Mấy người bới móc khắp nơi giống như hai lão phật gia, chỗ này không được, chỗ kia cũng không xong.

Sao thế, mấy người đang làm cô dâu hay sao? Cô dâu chú rể chọn ai làm phù dâu phù rể thì là chuyện của bọn họ, mấy người có quyền nhúng tay vào hả?”
“Mấy người sai khiến đủ thứ, vậy có coi cô bạn thân là Nhã Hiên ra cái gì không?”
“Tôi thấy hay là cứ thế này đi, mấy người không cần phải làm phù dâu nữa, cứ làm cô dâu luôn đi, tôi cũng không làm chú rể nữa, mấy người tự tìm lấy chú rể của mình, thế có được không?”
Mục Hàn hỏi liền tù tì, doạ cho Hà Thi Vân và Dương Thiên Bảo sợ hãi.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không nghĩ ra phải phản bác lại Mục Hàn thế nào.

Đặc biệt là ánh mắt như giết người của Mục Hàn càng khiến cho hai người cảm thấy hơi hốt hoảng.

Vốn dĩ hai người đều biết mềm nắn rắn buông, vừa nhìn đã biết Mục Hàn không dễ đối phó, thế là lại hướng mũi giáo về phía Lâm Nhã Hiên: “Nhã Hiên, cậu cũng có cùng ý kiến với tên này, muốn bọn mình cút đi có phải không?”
Dương Thiên Bảo hùng hổ dọa người, nói: “Nói đi, rốt cuộc cậu chọn bọn họ hay là chọn bọn mình?”.


“Nói thật thì từ trước tới nay bọn mình luôn xem cậu là bạn thân nhất.

Nếu như trong lòng cậu hiểu rõ thì sẽ đưa ra lựa chọn một cách rất dễ dàng”.

Hai người Hà Thi Vân và Dương Thiên Bảo tự cho rằng họ đang khiến cho Lâm Nhã Hiên đắn đo muốn chết.

Theo bọn họ thấy, Lâm Nhã Hiên vẫn giống với hồi còn đi học trước đây, tính cách mềm yếu dễ bắt nạt, chỉ cần bọn họ tỏ ra cứng rắn thì Lâm Nhã Hiên sẽ phải cúi đầu.

Thế nhưng hai người bọn họ hoàn toàn không ngờ được Lâm Nhã Hiên đã lăn lộn nhiều năm trong giới kinh doanh, sớm đã trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ.

Nếu như không phải do Lâm Nhã Hiên chủ động mời bọn họ tới thì cô đã đuổi cổ họ đi từ lâu rồi.

Thế nhưng, điệu bộ chảnh choẹ của Hà Thi Vân và Dương Thiên Bảo đã khiến cho Lâm Nhã Hiên không thể tiếp tục nhẫn nhịn.

Lâm Nhã Hiên cũng lạnh lùng nói: “Mình coi hai cậu là bạn thân tốt nhất, vậy nên bất cứ yêu cầu nào mà hai cậu đưa ra, mình đều tận lực đáp ứng”.

“Tuy nhiên hai cậu thì sao, ngoài việc đưa ra đủ loại yêu cầu vô lý, có điểm nào coi mình là bạn tốt hay chưa?”
“Nếu như hai cậu muốn đi thì cứ đi đi, mình không cưỡng ép hai cậu nữa”.

Nghe thấy Lâm Nhã Hiên nói vậy, Hà Thi Vân và Dương Thiên Bảo cảm thấy hơi khó tin.

Bọn họ hoàn toàn không ngờ Lâm Nhã Hiên lại không đứng về phía bọn họ.

“Được, rất tốt, hay lắm!”, Hà Thi Vân nghiến răng nghiến lợi nói: “Lâm Nhã Hiên, không ngờ cậu thật sự không hề coi bọn mình là bạn tốt! Nếu đã như thế thì chúng mình đành đi vậy.

Có điều, cậu tuyệt đối đừng hối hận về lựa chọn của bản thân!”
“Mau cút đi, chúng tôi tuyệt đối sẽ không hối hận”, Mục Hàn phẫn nộ lên tiếng: “Mấy người cho rằng không có mấy người thì chúng tôi không tìm được phù dâu à? Đúng là ngây thơ một cách quá đáng, trên thế giới này cái gì cũng thiếu, chỉ có phụ nữ là không thiếu thôi.

Còn rất nhiều người phụ nữ ưu tú hơn hai cô, có khi còn đầy đường ấy chứ!”
Thật ra, Mục Hàn đã nghĩ xong từ lâu sẽ lựa chọn ai cho vị trí phù dâu.


Ví dụ như ngôi sao mới nổi Lư Vy của tập đoàn Thiên Thành, còn có trưởng phòng tài vụ Tô Tiểu Muội của tập đoàn Phi Long, ai cũng tốt hơn trăm lần so với ai con chó sính ngoại trước mắt.

Chỉ có điều, nếu như Lâm Nhã Hiên đã muốn chọn bọn họ thì Mục Hàn cũng không tiện có ý kiến gì cả.

Thế nhưng, hành vi của hai người này đã khiến cho mọi người hoàn toàn nổi điên.

Nghe Mục Hàn nói như vậy, mặt hai người đều sa sầm lại.

Thấy Lâm Nhã Hiên không có ý bênh vực bọn họ, trong lòng hai người liền cảm thấy cực kỳ không thoải mái.

“Lâm Nhã Hiên, cậu cho rằng cậu là cái thá gì, cành vàng lá ngọc hay sao? Chỉ là một người phụ nữ cưới chồng lần hai, còn làm đám cưới thế kỷ cái quái gì chứ, cậu không thấy mất mặt nhưng mình lại cảm thấy mất mặt thay cho cậu đấy!”
Hà Thi Vân thật sự nuốt không trôi cục tức, thẳng thừng lớn tiếng mắng chửi:
“Đúng thế!”, Dương Thiên Bảo cũng phụ hoạ theo: “Một người phụ nữ hai đời chồng mà vẫn bày vẽ phô trương như vậy, còn long trọng hơn cả cưới lần đầu, chuyện này mà truyền ra bên ngoài thì tuyệt đối sẽ khiến cho người ta cười muốn rớt luôn cả răng!”
“Cũng chỉ có mấy người đàn ông không có liêm sỉ của Hoa Hạ mới làm ra được cái trò này, cậu xem người nước ngoài sẽ không làm mấy chuyện buồn nôn thế này đâu.

Đúng là chẳng biết tố chất của người nước ngoài cao hơn người Hoa Hạ bao nhiêu lần nữa”.

Dù gì cũng đã lột bỏ lớp mặt nạ ra rồi, bọn họ cũng chẳng buồn giữ lại thể diện cho Lâm Nhã Hiên nữa.

“Cút!”, nghe thấy những lời chua ngoa cay độc như vậy của hai người họ, Lâm Nhã Hiên tức tới mức phát run, giơ tay chỉ ra cửa chính, phẫn nộ nói: “Hai người cút đi! Tốt nhất là cút luôn bây giờ!”
“Sao nào?”, nhìn thấy Lâm Nhã Hiên nổi giận, Hà Thi Vân hai tay chống nạnh, phát huy hết mức cái tính chanh chua của mình: “Cậu đang đuổi bọn mình đi đấy à?”
“Cậu muốn bọn mình đi là bọn mình phải đi luôn sao? Như thế thì mất mặt biết bao!”
- -----------------.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.