Điện Chủ Ở Rể

Chương 666: Năm Mươi Vương Tộc Đông Hải Góp Mặt Đầy Đủ





“Đúng vậy”, mặt Ngô Tâm Ưu cũng lộ ra vẻ thương tiếc: “Cô gái tốt như Nhã Hiên, gả cho một đống phân trâu như Mục Hàn đúng là quá đáng tiếc”.

      “Tôi nói này, bây giờ hai bà nói những lời này thì có ích gì chứ?”, Tần Nam nói: “Đám cưới đã bắt đầu rồi, gạo đã nấu thành cơm mất rồi”.

      “Tôi cảm thấy, hy vọng duy nhất của chúng ta bây giờ là bất ngờ của tên nhóc Mục Hàn sẽ không khiến chúng ta thất vọng!”  
      “Bỏ đi ạ”, Tần Lệ bày ra bộ dạng khinh miệt: “Thằng nhóc Mục Hàn này có tài cán gì, chẳng lẽ người làm mẹ vợ như con còn không hiểu nữa sao”.

      “Con khuyên mọi người đừng ôm quá nhiều kỳ vọng với Mục Hàn.

Kỳ vọng càng cao, thất vọng càng lớn đấy”.

      Vừa nghe Tần Lệ nói như vậy, sắc mặt của người nhà họ Lâm ở Sở Dương và nhà họ Tần ở Sở Bắc cũng không khỏi trở nên u ám.

      Bọn họ cảm thấy hôm nay rất có khả năng bị Mục Hàn lừa gạt.

      Ở một diễn biến khác.

      Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên đang mặc đồ cưới ở hai phòng riêng biệt.


      Trong đám cưới thế kỷ của hai người, Mục Hàn không chọn sơ mi vest và váy cưới màu trắng phong cách phương Tây.

      Mà anh mặc bộ lễ phục phong cách Hoa Hạ cổ điển, tràn đầy bầu không khí vui vẻ hân hoan.

      “Đại ca, bộ đồ hôm nay của anh thật đẹp!”, Hoàng Điểu trêu chọc: “Là chú rể, anh sẽ là người tỏa sáng nhất trên sân khấu!”  
      “Nếu đại ca mặc bộ này, sẽ càng lấp lánh hơn”, lúc này, Chúc Long giơ tay chỉ vào một bộ quân phục trải trên giường.

      Đây không phải là một bộ quân phục bình thường.

      Mà là quân phục đại thống soái có đính sáu ngôi sao trên vai.

      Theo cấp bậc quân hàm của Hoa Hạ, thiếu tướng là một sao, trung tướng là hai sao, thượng tướng là ba sao, đại tướng là bốn sao, nguyên soái là năm sao.

      Chỉ có đại thống soái, mới là sáu sao.

      Từ khi Hoa Hạ thành lập đến nay chỉ có duy nhất một bộ quân phục đại thống soái.

      Đến lúc đó, Mục Hàn sẽ thay bộ quân phục đại thống soái này ở giữa quá trình diễn ra lễ cưới, tiết lộ thân phận thật sự của mình cho tất cả mọi người.

      Anh chính là đại thống soái của nước Hoa Hạ!  
      Đương nhiên, Mục Hàn còn có một thân phận cấp bậc cao hơn, đó là điện chủ của Điện Long Vương.

      Với tư cách là tổ chức nắm giữ một nửa tài sản và quyền lực trên thế giới, sự tồn tại của Điện Long Vương là thứ người bình thường không cách nào sánh được.

      Thậm chí bọn họ cũng chưa từng nghe nói đến.

      Chỉ dựa vào một thân phận đại thống soái của Hoa Hạ, cũng đủ để chấn động toàn sân khấu.

      “Đương nhiên”, Hoàng Điểu gật đầu nói: “Theo trình tự lễ cưới, lúc lễ cưới diễn ra được một nửa, chúng ta sẽ làm theo yêu cầu của đại ca, nhắc đại ca thay bộ quân phục đại thống soái này”.

      “Khiến cả thế giới đều biết, đại ca không phải là đồ vô dụng trong mắt bọn họ, mà lại đại thống soái đứng đầu cả nước!”  
      Lúc Mục Hàn thay lễ phục xong, Lâm Nhã Hiên cũng đã mặc xong.

      Một bộ váy đỏ ôm sát cơ thể, cộng thêm phong cách trang điểm cổ điển Hoa Hạ mà thợ trang điểm đặc biệt thiết kế cho Lâm Nhã Hiên, quả thật khiến Lâm Nhã Hiên xinh đẹp rực rỡ, giống như cô gái bước ra từ trong tranh.

      Đây là lần đầu tiên đám người nhà họ Lâm và nhà họ Tần nhìn thấy Lâm Nhã Hiên xinh đẹp động lòng người như thế.

      “Thật không ngờ, con bé Nhã Hiên này lại xinh đẹp đến vậy.


Dù là công chúa thời xưa cũng không có khí phách này!”, bà cụ Lâm nói với tâm trạng kích động: “Để một người đẹp như vậy gả cho Mục Hàn, đúng là hối hận chết tôi rồi!”  
      “Mục Hàn hoàn toàn không xứng với Nhã Hiên”, Tần Lệ cũng nói: “Mẹ à, mẹ nhìn kìa, đám họ hàng bạn bè bên nhà trai, đều là loại người gì vậy chứ?”   
      “Ngoài Ngô Giang Hào đến từ nhà họ Ngô ở thủ đô, thân phận địa vị cũng tạm, còn những người khác quả thật chẳng ra làm sao cả!”  
      “Đúng vậy!”, Lâm Lợi Cương gật đầu nói: “May mà chúng ta không để bà mẹ làm công nhân vệ sinh của Mục Hàn đến, nếu không thì nhà họ Lâm của chúng ta không ngẩng đầu lên nỗi mất”.

      “Đám cưới đã bắt đầu rồi, nếu bất ngờ mà Mục Hàn từng nói không ra gì thì tôi tuyệt đối sẽ không để đám cưới tiếp tục tiến hành thuận lợi”, bà cụ Lâm gõ mạnh cây gậy trong tay xuống sàn.

      Lúc nhà họ Lâm ở Sở Dương và nhà họ Tần ở Sở Bắc lòng đầy căm phẫn, bên ngoài hội trường đám cưới vang lên một âm thanh xao động.

      Mọi người đồng loạt nghiêng đầu ra nhìn.

      Chỉ thấy ở cổng có không ít siêu xe, thấp kém nhất cũng trên một triệu tệ.

      Nhất là vị trí ở cổng có một chiếc Rolls-Royce Phantom vô cùng nổi bật.

      Theo phía sau là Lincoln phiên bản mở rộng.

      Như Mercedes-Benz, BMW, Audi ở trước mặt những siêu xe này căn bản không đáng nhắc đến.

      “Ôi mẹ ơi!”, Lâm Phi Yến trợn to hai mắt, mặt đầy kinh ngạc: “Đây rốt cuộc là nhà quyền thế nào dây, danh tiếng lớn như vậy cơ à?”  
      “Là bạn bè thân thích của nhà chúng ta sao?”, bà cụ Lâm nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ được trong các mối quan hệ xã hội của nhà họ Lâm ở Sở Dương, có ai lại có danh tiếng lớn như vậy, bà ta vô thức liếc nhìn sang Tần Nam và Ngô Tâm Ưu.

      Tần Nam và Ngô Tâm Ưu trố mắt nhìn nhau, mặt lộ vẻ lúng túng.

      Hai người đồng loạt lắc đầu nói: “Nhà họ Tần ở Sở Bắc chúng tôi cũng không có bạn bè thân thích có thế lực mạnh như vậy”.

      “Lẽ nào là bên phía Mục Hàn?”  
      Bà cụ Lâm, Tần Nam và Ngô Tâm Ưu ngẫm nghĩ, đều cảm thấy không có khả năng lắm.

      Sao Mục Hàn lại có bản lĩnh này được chứ?   
      Lúc mọi người đang suy đoán, cửa xe Rolls-Royce Phantom, Lincoln phiên bản mở rộng và những siêu xe khác được mở ra.

      “Là ông cụ Mộ Dung Vô Địch đứng đầu vương tộc Đông Hải!”  
      “Còn có gia chủ nhà họ Tiêu thuộc vương tộc Đông Hải!”  
      “…”  
      Có vài người ở trong sảnh tiệc đã nhận ra những người vừa đến.


      Mộ Dung Vô Địch tiến vào sảnh tiệc dưới sự vây quanh của các gia chủ vương tộc, lại chắp tay vô cùng cung kính nói: “Mộ Dung Vô Địch thuộc vương tộc Đông Hải, chúc mừng đám cưới của cậu Mục Hàn và cô Lâm Nhã Hiên!”  
      “Gia chủ nhà họ Tiêu thuộc vương tộc Đông Hải, chúc mừng đám cưới của cậu Mục Hàn và cô Lâm Nhã Hiên!”  
      “Gia chủ nhà họ Kiều thuộc vương tộc Đông Hải…”  
      Dưới sự dẫn đầu của Mộ Dung Vô Địch, năm mươi vương tộc Đông Hải lần lượt chúc mừng Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên.

      Nhìn thấy cảnh tượng này, người nhà họ Lâm ở Sở Dương và nhà họ Tần ở Sở Bắc đưa mắt nhìn nhau.

      Bất kể là bà cụ Lâm, hay Tần Lệ và Ngô Tâm Ưu đều cảm thấy đầu óc tựa như đột nhiên bùng nổ, tiếng ong ong vang lên không ngừng.

      Không ngờ năm mươi vương tộc Đông Hải đều đến đông đủ?  
      Toàn bộ đều đến chúc mừng đám cưới của Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên.

      Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy?  
      Phải biết rằng, năm mươi vương tộc Đông Hải, cho dù là gia tộc xếp hạng mười lăm thì nhà họ Lâm ở Sở Dương và nhà họ Tần ở Sở Bắc không thể sánh bằng.

      Bọn họ căn bản không có tư cách làm quen với năm mươi vương tộc Đông Hải.

      Nhất là Mộ Dung Vô Địch – người đứng đầu vương tộc Đông Hải, đã hơn một trăm tuổi vậy mà còn đích thân đến tham dự đám cưới.

      Quá nể mặt rồi nhỉ?  
      Bà cụ Lâm, Tần Nam và Ngô Tâm Ưu vắt óc suy nghĩ cũng không hiểu nổi, nhà họ Lâm và nhà họ Tần có tư cách gì đáng để Mộ Dung Vô Địch đích thân đến tham dự đám cưới.

      Vậy thì khả năng duy nhất nằm ở Mục Hàn.

      “Rốt cuộc Mục Hàn có thân phận gì?”  
      Bà cụ Lâm, Tần Nam và Ngô Tâm Ưu, đều vô thức liếc nhìn sang Mục Hàn.

      “Sở Chiêu Quân - gia chủ nhà họ Sở vương tộc Đông Hải, chúc anh trai Mục Hàn và chị dâu Lâm Nhã Hiên đám cưới vui vẻ!”  
      Lúc này, người nhà họ Sở ở Đông Hải cũng đến.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.