Điện Chủ Ở Rể

Chương 678: Ba Món Quà Của Mục Sảng





Mục Sảng tự tìm đến cái chết thì không thể trách mình được.

      Mục Vấn Đạo thầm nghĩ.

      Dẫu sao, đối phương cũng là đại thống soái.

      Chọc giận đại thống soái thì cho dù Mục Thịnh Uy có đến đây cũng không làm gì được.

      Nhìn thấy Mục Vấn Đạo cắt ngang kế hoạch của Mục Sảng, đặc biệt là đám người Mộ Dung Vô Địch và năm mươi vương tộc ở Đông Hải đều tỏ thái độ kiên quyết ngăn cản Sở Vân Lệ, mấy người bà cụ Lâm, Tần Nam và Ngô Tâm Ưu hết sức sốt ruột.

      Đây là cơ hội tốt nhất để nhà họ Lâm ở Sở Dương và nhà họ Tần ở Sở Bắc bám víu vào nhà họ Mục ở thủ đô.

      Bọn họ không muốn bỏ lỡ cơ hội như vậy.

      "Sở Vân Lệ, đã hết mười giây rồi, cô còn không mau quỳ xuống?", bà cụ Lâm thúc giục.

      Chỉ cần Sở Vân Lệ quỳ xuống thì nhà họ Lâm và nhà họ Tần có thể trở thành họ hàng của nhà họ Mục ở thủ đô.

      Nhà họ Sở ở Đông Hải là cái thá gì chứ?  

      "Mẹ, không được quỳ”, lúc này, cuối cùng Mục Hàn cũng lên tiếng ngăn cản Sở Vân Lệ: “Mẹ của Mục Hàn này tuyệt đối sẽ không quỳ gối với bất kỳ ai! Đừng nói là Mục Sảng anh, cho dù tổ tiên nhà họ Mục có đến đây, cũng đừng mong mẹ tôi quỳ gối!"  
      "Được!", nghe Mục Hàn nói vậy, Sở Vân Lệ gật đầu nói: "Con trai, mẹ nghe theo con”.

      "Chúng ta đều không quỳ”.

      Mục Hàn nhìn Mục Sảng, sau đó nói: "Về phần tôi, càng không thể quỳ trước mặt anh.

Bởi vì cái quỳ gối của tôi, anh không nhận nổi, Mục Thịnh Uy cũng không nhận nổi, cựu gia chủ của nhà họ Mục ở thủ đô lại càng không nhận nổi!"  
      "Ngược lại là anh, nếu như nhìn xa trông rộng một chút, bây giờ biết điều thì nên quỳ xuống, dập đầu nhận lỗi với tôi, sau này khi tôi đánh đến nhà họ Mục ở thủ đô, còn có thể tha cho anh một mạng”.

      Nghe Mục Hàn nói vậy, mấy người bà cụ Lâm, Tần Nam, Ngô Tâm Ưu đều hết sức kinh ngạc.

      Mục Hàn điên rồi sao?  
      Cậu ta lấy đâu ra can đảm để bảo người thừa kế số một của nhà họ Mục – đường đường là gia thế hạng nhất của Hoa Hạ quỳ xuống và dập đầu nhận lỗi với cậu ta vậy?   
      Đây rõ ràng là đang công khai coi thường nhà họ Mục ở thủ đô.

      Đồng thời đang khiêu khích Mục Sảng.

      "Mục Hàn ơi là Mục Hàn, mày giỏi lắm”, Mục Sảng cũng không khỏi sửng sốt, sau đó cười đến mức đau cả bụng: “Nói mày là ếch ngồi đáy giếng, hiểu biết nông cạn cũng không ngoa”.

      "Mày thì có thực lực gì mà dám nói với tao những lời như vậy!"  
      "Mày có biết rằng, chỉ dựa vào mấy câu này của mày, tao có thể khiến mẹ con nhà mày và thậm chí tất cả những người đang có mặt ở đây, tan thành mây khói trong chốc lát không hả?"  
      Nhìn thấy thái độ của Mục Sảng, đám người bà cụ Lâm, Tần Nam, Ngô Tâm Ưu lập tức hoảng sợ.

      Bọn họ không muốn cơ hội cá chép hóa rồng lại bị cuốn bay theo chiều gió như vậy.

      "Cậu chủ Sảng, đừng nghe Mục Hàn nói bậy.

Loại người có tính khí ương ngạnh như cậu ta đã mạo phạm đến cậu rồi, chúng tôi sẵn sàng dập đầu nhận lỗi với cậu”, thậm chí bà cụ Lâm đã bắt đầu không còn quan tâm đến mặt mũi: “Cậu chủ Sảng, cầu xin cậu, chúng tôi sẵn sàng thay Mục Hàn quỳ lạy cậu bảy ngày bảy đêm”.

      "Còn về loại người có mắt như mù như Mục Hàn, chúng tôi nhất định sẽ dạy dỗ nghiêm khắc hơn”.

      "Đúng đúng đúng!", Ngô Tâm Ưu cũng vội vàng nói: “Cậu chủ Sảng, cho chúng tôi một cơ hội nhé”.

      Đám người nhà họ Lâm và nhà họ Tần thậm chí không đợi Mục Sảng đồng ý, đã nhao nhao quỳ gối.

      Để móc nối mối quan hệ với thế gia hàng đầu Hoa Hạ, nhà họ Lâm ở Sở Dương và nhà họ Tần ở Sở Bắc thậm chí không cần đến mặt mũi.


      Trong mắt bọn họ, chỉ cần sau này có thể dùng đến danh tiếng của nhà họ Mục ở thủ đô thì sẽ không còn ai nhớ đến cảnh tượng ngày hôm nay.

      Mọi người đều sẽ chỉ ngưỡng mộ nhà họ Lâm ở Sở Dương và nhà họ Tần ở Sở Bắc có thể trở thành họ hàng của nhà họ Mục ở thủ đô.

      "Mục Hàn, mày đã nhìn thấy chưa? Người nhà mẹ vợ mày còn biết thức thời, biết phải làm thế nào mới là lựa chọn tốt nhất”, Mục Sảng cười híp mắt nói: “Có điều, lời vàng ngọc của Mục Sảng tao một khi đã nói ra thì vĩnh viễn chỉ có chỉ có một cơ hội duy nhất”.

      "Chỉ đáng tiếc, Mục Hàn mày không biết nắm bắt cơ hội ngàn năm có một này”.

      "Cho nên, bây giờ mày đã không còn cơ hội nữa rồi”.

      Mục Sảng buông lỏng tay.

      Đám người bà cụ Lâm, Tần Nam, Ngô Tâm Ưu tỏ vẻ thất vọng.

      Từng người một đều vô thức đứng bật dậy.

      Cái quỳ gối này của bọn họ coi như là vô ích rồi.

      Đặc biệt là bà cụ Lâm, Tần Nam, Ngô Tâm Ưu đều nhìn Mục Hàn với ánh mắt đầy sát khí, chỉ muốn xé nát Mục Hàn thành nhiều mảnh.

      "Mẹ kiếp, giả bộ thanh cao cái gì chứ”, Ngô Tâm Ưu tức giận buông lời thô tục: “Một cơ hội thăng quan tiến chức tốt thế, mà cứ bỏ lỡ như vậy sao?"  
      "Còn hại chúng tôi uổng công quỳ gối vô ích một trận!"  
      "Đúng là ví dụ điển hình của việc chết đến nơi rồi mà còn sĩ diện, hại người hại mình!"  
      Đám người nhà họ Lâm và nhà họ Tần bắt đầu khua môi múa mép, mắng nhiếc Mục Hàn.

      Những người này càng căm hận Mục Hàn, thì Mục Sảng càng vui.

      Mục Sảng cười híp mắt nói: "Mục Hàn, mày đã nhìn thấy rồi đấy.

Có lúc khí thế mạnh mẽ của mày cũng vô dụng thôi, lại không thể dùng nó để kiếm cơm, hơn nữa còn đắc tội với nhiều người như vậy, mày nói xem cần khí thế mạnh lẽ để làm cái quái gì chứ?"  
      Đám vệ sĩ sau lưng Mục Sảng cười phá lên.

      "Mục Sảng, tôi đã nhịn anh lâu lắm rồi”, Mục Hàn trầm giọng nói: “Nếu không phải hôm nay là ngày vui của tôi, thì e rằng bây giờ đầu anh đã lìa khỏi cổ rồi”.

      "Nhân lúc tôi vẫn chưa thay đổi quyết định, bây giờ anh muốn rời khỏi đây thì vẫn còn kịp đấy”.

      Đám cưới này là Mục Hàn tổ chức cho Lâm Nhã Hiên.


      Chỉ riêng công việc chuẩn bị đã tốn thời gian mất mấy tháng.

      Mục Hàn không muốn đám cưới này để lại bất kỳ điều gì đáng tiếc.

      Cho nên, anh quyết định tạm thời để mặc cho Mục Sảng gây sự, đợi sau khi đám cưới kết thúc, anh sẽ đi tìm Mục Sảng tính sổ.

      "Mục Hàn, cậu nói chuyện kiểu gì thế hả?”, thấy Mục Hàn vô lễ với Mục Sảng như vậy, đám người bà cụ Lâm, Tần Nam, Ngô Tâm Ưu sợ đắc tội với Mục Sảng nên vội vàng trách mắng: "Người ta tới đây tham dự đám cưới mà cậu còn đuổi người ta đi, cậu có còn lương tâm không hả?"  
      "Huống hồ, người ta còn mang đến cho cậu ba món quà cưới có giá trị lớn!"  
      Không có cơ hội để thiết lập mối quan hệ với nhà họ Mục ở thủ đô, nhưng ba món quà giá trị mà Mục Sảng đưa đến thì dù sao cũng phải nhận chứ.

      Sau này đám người bà cụ Lâm, Tần Nam, Ngô Tâm Ưu đi ra ngoài, cũng sẽ vô cùng thể diện mà nói rằng khi Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên kết hôn, cậu chủ của nhà họ Mục ở thủ đô đã đích thân đến tham dự đám cưới và tặng ba món quà có giá trị.

      "Nói đến quà cưới thì tao mới nhớ”, khóe miệng Mục Sảng hơi nhếch lên, nói: "Thật ra, tao cũng chẳng muốn tham dự đám cưới của mày đâu”.

      "Mục đích chính tao tới đây là tặng cho mày ba món quà mà tao đã dày công chuẩn bị”.

      Mục Sảng vung tay, ra lệnh cho vệ sĩ phía sau: "Chuyển hết vào đây cho tao”.

      Mục Sảng vừa ra lệnh, đám đông lập tức náo động.

      Mọi người có mặt ở đó đều nhường một lối đi.

      Chỉ thấy năm sáu người khiêng ba món đồ bước vào trong.

      Mà ba món đồ này rõ ràng là rất lớn.

      Bên trên đều được bao phủ bởi một lớp vải lụa màu đen, không nhìn rõ bên trong rốt cuộc là thứ gì.

      Có điều, trong những nơi như sảnh tiệc cưới thì vải lụa màu đen rõ ràng không phù hợp lắm.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.