Điện Chủ Ở Rể

Chương 71: Tôi muốn nói chuyện với anh



“Khốn kiếp! Con rùa nào dám giả mạo cậu của tôi! Muốn chết hả?”

“Mục Hàn, không ngờ anh còn dám tìm diễn viên tới đây? Nhưng anh không lường trước được ngày hôm nay tôi sẽ xuất hiện ở đây đâu nhỉ? Nói cho anh biết, họa lớn sắp giáng xuống đầu anh rồi!”

Vi Dương cười khẩy nói.

Nực cười, hôm qua cậu hắn ngay cả lời xin lỗi của nhà họ Lâm cũng không thèm nhận thì sao hôm nay có thể đến đây nhận lỗi được chứ?

“Chúng mày vẫn chưa nghe rõ sao! Mau đuổi kẻ mạo danh trước cửa đi đi, đừng có đi vào mà thêm mất mặt!”

Bà cụ Lâm nghiến răng nghiến lợi nói, tức giận nhìn Mục Hàn.

Có đánh chết thì bà ta cũng không tin, Trần Kiếm Văn sẽ đến xin lỗi, trừ phi ông ta điên rồi!

“Tôi khuyên mấy người tốt nhất nên cho ông ta vào, không thì e rằng về sau sẽ hối hận tới xanh cả ruột mất”.

Mục Hàn bình thản nói.

“Đúng vậy! Tôi cũng đồng ý cho cái tên khốn giả mạo cậu tôi vào đây! Để xem tôi vạch trần hắn ngay trước mặt mọi người như thế nào!”

Vi Dương lạnh lùng nói, nếu Mục Hàn đã muốn chết vậy thì hắn giúp Mục Hàn toại nguyện!

“Được! Vậy thì… để hắn vào đây đi!”

Bà cụ Lâm hơi bất lực nói.

Vi Dương là cháu trai của Trần Kiếm Văn, bà ta nhất định phải cho hắn chút thể diện!

Nửa phút sau.

Bịch!

Một người đàn ông to béo cởi trần bị trói bởi dây thừng, nặng nề quỳ dưới đất.

Đầu cúi sát xuống mặt đất.

“Hừ! Tên khốn, mày dám giả mạo cậu tao! Mau ngẩng cái bản mặt chó má của mày lên!”

Vi Dương phấn kích nói, hắn chỉ muốn ngay lập tức vạch trần âm mưu quỷ kế của Mục Hàn!

Người đàn ông vừa đến chậm rãi ngẩng mặt lên.

Nụ cười trên mặt Vi Dương cứng đờ ngay tức khắc rồi dần dần biến mất, cuối cùng chỉ còn lại vẻ tang thương!

Bộ dạng này rõ ràng trông còn khó coi hơn cả việc bố mẹ qua đời!

“Cậu… cậu! Sao lại… thật sự là cậu?”

Vi Dương sợ tới mức ngã nhào từ trên xe lăn xuống, gương mặt ngập tràn sự kinh ngạc!

“Cái… cái gì?”

Đám con cháu nhà họ Lâm nhìn thấy vậy đều vươn dài cổ, mắt trợn tròn đến mức sắp rơi xuống đất.

“Đúng... đúng là Hội trưởng Trần!”

Bà cụ Lâm nặng nề nuốt nước bọt, sắc mặt trông như gặp phải quỷ!

“Trần Kiếm Văn của Liên đoàn Công thương, có mắt mà không thấy Thái Sơn, đắc tội với nhà họ Lâm! Hôm nay đặc biệt đến đây để nhận lỗi! Mong được tha thứ!”

Trần Kiếm Văn lạnh lùng liếc nhìn Vi Dương, không nói gì, rồi lại dập đầu xuống đất thêm lần nữa.

“Hội… Hội trưởng Trần! Mau đứng dậy, như thế này là muốn ngược đãi cái thân già hay sao!”

Bà cụ Lâm nghe Trần Kiếm Văn nói vậy chợt bừng tỉnh từ trong nỗi kinh ngạc, vội vàng vứt cây gậy sang một bên, rồi bước nhanh đến đỡ ông ta.

Ai ngờ, Trần Kiếm Văn lại không hề nhúc nhích!

“Mọi người không chịu tha thứ thì tôi cứ quỳ mãi như vậy không đứng dậy!”

Trần Kiếm Văn ngang bướng nói.

“Được! Chúng tôi… nhà họ Lâm tha thứ cho ông!”

Bà cụ Lâm không hổ là người đã sống trên đời mấy chục năm, bà ta nhanh chóng sắp xếp toàn bộ sự kiện trong đầu lại một lần và có ngay phán đoán sơ bộ.

Dựa vào bản tính ngông cuồng, tự đại xưa nay của Trần Kiếm Văn, chắc chắn không đời nào có chuyện ông ta chịu nhục nhã mà quỳ lạy ở đây xin lỗi!

Trừ khi…

Có một nhân vật lớn nào đó can dự vào, khiến ông ta không thể không làm như thế!

“Cảm ơn bà cụ Lâm!”

Trong lòng Trần Kiếm Văn thầm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ mà Mục Hàn giao phó.

Vào khoảnh khắc ông ta đứng lên và trông thấy Mục Hàn, ông ta hoảng hốt tới mức suýt chút nữa quỳ xuống thêm lần nữa, cả người run lẩy bẩy!

“Rốt… rốt cuộc cậu bị sao vậy?”

Ngay lúc này, Vi Dương cảm thấy mặt hắn rất đau rát.

Hắn vừa khăng khăng nói rằng cậu hắn đang tức giận ngút trời và muốn báo thù gấp mấy lần, chớp mắt một cái, cậu của hắn đã bị trói đến đây nhận tội!

Mặt hắn tựa như bị đánh vang lên mấy âm thanh bốp bốp!

“Câm mồm!”

“Chuyện mày chửi tao là tên khốn lúc nãy, trở về tao sẽ tính sổ với mày!”

Trần Kiếm Văn tức giận trừng mắt liếc xéo Vi Dương rồi nói.

Ngay lập tức, Vi Dương như quả bóng bay bị xì hơi, hoàn toàn ủ rũ!

Mãi cho đến khi Trần Kiếm Văn dẫn theo Vi Dương rời đi, người nhà họ Lâm vẫn còn đắm chìm trong nỗi kinh ngạc.

“Vừa nãy tôi đã chứng kiến chuyện gì vậy, tôi đang nằm mơ sao?”

“Một giây trước chúng ta còn lo lắng bị Liên đoàn Công thương báo thù, một giây sau hội trưởng của bọn họ lại quỳ trước cửa mà nhận tội?”

“Chẳng lẽ… toàn bộ những gì Mục Hàn nói vừa nãy đều là thật ư?”

Mọi người kích động bàn tán, ánh mắt lần lượt đổ dồn về phía Mục Hàn.

“Mục Hàn, mau nói đi, rốt cuộc tất cả những chuyện này là sao?”

Bà cụ Lâm cũng không kiềm chế được sự tò mò nên vội vàng truy hỏi.

“Những gì nên nói vừa nãy tôi đã nói hết cả rồi!”

Mục Hàn lạnh lùng đáp, rồi quay đầu nhìn Lâm Nhã Hiên, nhỏ giọng nói: “Anh có chút chuyện nên đi trước đây…”

Dứt lời, anh lập tức sải bước rời khỏi biệt thự nhà họ Lâm.

“Chị… Mục Hàn anh ta…”

Lâm Thù Nhi nghi hoặc nói.

“Đừng nói nữa, chị… chị sẽ tìm anh ta nói chuyện”.

Lâm Nhã Hiên nhìn theo bóng lưng có đôi chút cô đơn của Mục Hàn, trong lòng đột nhiên như bị kim đâm trúng.

Dường như bản thân cô từ trước đến nay chưa bao giờ thực sự tin tưởng anh!

Đợi sau khi Lâm Nhã Hiên và Lâm Thù Nhi cũng rời đi, Lâm Phi Yến vội vàng nắm lấy tay bà cụ Lâm, kích động nói: “Bà nội! Cháu thành công rồi! Cuối cùng cũng thành công rồi!”

Nghe vậy, mọi người đều nghi hoặc nhìn Lâm Phi Yến.

“Phi Yến, vừa trải qua một mối nguy, có cái gì mà thành công chứ?”

Bà cụ Lâm trừng mắt nhìn cô ta, tỏ vẻ không hài lòng nói.

“Bà nội! Đây là trong họa có phúc! Chẳng lẽ bà không nhận ra sao? Trong lòng anh chàng đại gia siêu giàu kia có cháu! Anh ấy làm tất cả đều là vì cháu!”

Sắc mặt Lâm Phi Yến ửng đỏ, hai mắt giống như phát sáng!

“Phi Yến, em bị dọa cho ngốc luôn rồi à, nói linh tinh cái gì thế? Cái gì mà đại gia siêu giàu?”

Lâm Long đặt tay lên trán Lâm Phi Yến, không vui nói.

“Anh! Em không nói linh tinh!”, Lâm Phi Yến gạt tay Lâm Long ra, tiếp tục nói: “Anh nghe em nói, hôm nay ở buổi họp, chính miệng Lâm Nhã Hiên đã thừa nhận chưa liên hệ được với anh chàng đại gia siêu giàu kia đúng không? Sau đó, Mục Hàn lại nhảy ra thề sống chết nói rằng Trần Kiếm Văn gặp anh ta xong thì vừa quỳ vừa lạy, hơn nữa còn đích thân đến trước cửa nhận lỗi, thử hỏi một thằng ở rể vô dụng như anh ta thì có thể làm được điều này hay sao?”

Bà cụ Lâm và Lâm Long đều trầm ngâm nhìn Lâm Phi Yến, ra hiệu cho cô ta tiếp tục nói.

“Cách giải thích duy nhất là anh ta dựa vào thế lực của anh chàng đại gia siêu giàu, vậy nên Trần Kiếm Văn mới không thể không quỳ lạy trước mặt anh ta! Tất cả chuyện này đều là do anh chàng đại gia siêu giàu sắp xếp! Anh ấy đang giúp em trút giận!”

“Hai người đừng quên, Mục Hàn từng nói rằng anh ta là tay sai đắc lực của anh chàng đại gia siêu giàu! Chỉ có anh ta mới có thể liên hệ với anh chàng đại gia siêu giàu đó!”

Lâm Phi Yến càng nói càng kích động, cuối cùng, cả cơ thể yêu kiều đều khẽ run rẩy.

“Phi Yến, tất cả những chuyện này đều chỉ là phỏng đoán của em... em chắc chắn được mấy phần?”

Lâm Long có vẻ tin nhưng vẫn hoài nghi hỏi.

“Chắc chắn à? Một trăm phần trăm! Cứ đợi đi, em tin rằng nếu anh chàng đại gia siêu giàu đã ra tay giúp đỡ em thì anh ấy sẽ nhanh chóng có thêm những biểu hiện khác thôi!”

Lâm Phi Yến tự tin nói.



Lúc hai chị em Lâm Nhã Hiên về đến biệt thự, Mục Hàn đã ở trong phòng bếp bắt đầu nấu bữa trưa.

Lâm Thù Nhi liếc nhìn anh một cái rồi biết điều đi vào trong phòng.

“Mục Hàn, anh… có rảnh không? Nếu anh rảnh thì vào phòng tôi, tôi có vài chuyện… muốn nói với anh”.

Lâm Nhã Hiên cắn đôi môi đỏ, ngượng ngùng nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.