Lúc này, chữ Mục trên bản hợp đồng khắc sâu vào tâm trí cô.
Họ Mục!
Không đầu tư vào tập đoàn Lâm Thị, chỉ muốn đầu tư cho mình!
Vung tay một cái là năm trăm triệu!
Chẳng lẽ là… Mục Hàn?
Ngoài anh ta ra, còn ai có đối xử với mình như vậy nữa chứ?
Nhớ lại lúc Mục Hàn một mực bảo cô chấp nhận ván cược này, sau đó cực kì tự tin dẫn cô đến Đầu tư Hoàn Cầu!
Mọi chuyện dường như được anh kiểm soát trong tầm tay!
Càng nghĩ tim Lâm Nhã Hiên đập càng nhanh như sắp nhảy ra ngoài!
“Đúng vậy! Ông chủ của chúng tôi là người nhà họ Mục ở thủ đô!”
“Cô Lâm, mong cô giữ bí mật này, ông chủ của chúng tôi không muốn tiết lộ thân phận”.
Vương Tuyết không ngờ Lâm Nhã Hiên bỗng dưng hỏi như vậy, sắc mặt khẽ thay đổi nhưng sau đó bình tĩnh trả lời.
Còn nhà họ Mục ở thủ đô chỉ là cái vỏ bọc để xóa tan nghi ngờ của Lâm Nhã Hiên.
“Thủ đô? Quả nhiên do mình nghĩ nhiều quá”.
Lâm Nhã Hiên cười tự giễu.
Cậu chủ trong các gia tộc lớn ở thủ đô sẽ đi ở rể, chịu nhục nhã ba năm ở nhà họ Lâm nhỏ bé sao?
Chẳng mấy chốc, Lâm Nhã Hiên đã hoàn toàn phủ nhận suy đoán hoang đường lúc nãy!
Một lát sau.
“Vợ à, mọi chuyện suôn sẻ chứ?”
Mục Hàn lái xe chở Lâm Nhã Hiên về nhà.
“Ừ! Hợp đồng đã ký rồi”.
Lâm Nhã Hiên giơ bản hợp đồng lên và cười nói, thương lượng được một khoản đầu tư, tâm trạng cô nhẹ nhõm đi rất nhiều.
“Ha ha! Vợ giỏi thật! Cuộc họp ngày mai nhớ dẫn anh theo, anh phải tận mắt thấy sau khi thua cược Lâm Long sẽ khóc thế nào!”
Mục Hàn nói.
“Ừ! Đúng rồi Mục Hàn, anh có biết… nhà họ Mục ở thủ đô không?”
Lâm Nhã Hiên cắn môi không kiềm được hỏi.
“Anh không rõ”.
Mục Hàn lắc đầu nhưng nụ cười dần biến mất.
Đôi mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo!
“À… dù thế nào thì cũng… cảm ơn!”
Lâm Nhã Hiên nhìn bóng lưng Mục Hàn, khẽ nói.
Cô biết dù Mục Hàn không phải là ông chủ của Đầu tư Hoàn Cầu nhưng không có anh thì cô cũng không thể kiếm được khoản đầu tư năm trăm triệu này!
“Ha ha, em là vợ của anh mà! Chuyện này là lẽ đương nhiên!”
“Hơn nữa, em làm gia chủ rồi thì anh lại càng dễ ăn bám em hơn”.
Mục Hàn nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, nửa thật nửa đùa nói.
Lâm Nhã Hiên cũng cạn lời.
…
Nửa đêm, trong một phòng khách sạn sang trọng nào đó.
“Sao vậy? Có phải đứa con gái bị bỏ rơi kia đi khắp nơi tìm ngân hàng không?”
Lâm Long lắc ly rượu trong tay cười khẩy nói.
Vừa nghĩ đến bộ dạng Lâm Nhã Hiên bị người ta chê cười không ai đồng ý giúp đỡ, hắn cảm thấy vô cùng sảng khoái.
“Ồ… không có!”
“Cô ta đến Đầu tư Hoàn Cầu, nửa tiếng sau đã ra khỏi đó!”
Tên đàn em cung kính đáp, hôm nay hắn theo dõi Lâm Nhã Hiên cả một ngày.
“Đầu tư Hoàn Cầu? Cô ta đi với ai?”
Lý Phi Dương ngồi bên cạnh hiếu kỳ hỏi.
Tổng giám đốc Đầu tư Hoàn Cầu Long Văn Thiên là cậu của hắn, chính vì mối quan hệ này nên công ty tài chính Quốc tế Thanh Thành mới ngày càng lớn mạnh!
“Mục Hàn lái xe đạp điện chở cô ta đi!”
Tên đàn em thành thật đáp.
“Ha ha ha! Đi xe đạp điện! Ngu ngốc! Đầu tư Hoàn Cầu là đâu chứ? Có lẽ cô ta còn chưa gặp được cậu của tôi đã bị đuổi ra ngoài rồi!”
Lý Phi Dương vô cùng tự tin nói.
Vì Long Văn Thiên bị bí mật điều đi nơi khác nên tạm thời hắn vẫn chưa biết cậu mình đã bị đá khỏi chức tổng giám đốc.
“Ha ha, Lý Phi Dương nói đúng!”
“Đúng rồi, không biết lúc nào Quốc tế Thanh Thành và tập đoàn Lâm Thị mới có thể ký hợp đồng cho vay?”
Lâm Long kích động hỏi, chỉ cần ký được bản hợp đồng này thì hắn sẽ là người thừa kế duy nhất của nhà họ Lâm!
“Tôi đã bàn với bố tôi rồi, bây giờ Quốc tế Thanh Thành có vốn lưu động là năm mươi triệu, một trăm triệu mà cậu tôi đã đồng ý đầu tư vào công ty tài chính chúng tôi sẽ được chuyển đến trong hai ngày nay. Thế nên nếu không có gì bất ngờ thì sáng mai tôi có thể gửi hợp đồng đến cho anh”.
Lý Phi Dương tự tin vỗ ngực nói.
“Được! Lý Phi Dương quả nhiên là người xuất chúng, làm việc rất hào phóng! Chỉ cần tôi làm gia chủ nhà họ Lâm, hai anh em chúng ta sẽ hợp tác với nhau để kiếm bộn tiền! Nào, cạn ly vì hợp tác của chúng ta”.
Lâm Long vui mừng khôn xiết, nâng ly lên chúc mừng.
“Ha ha! Có lẽ anh Lâm hiểu tôi, có tiền hay không không quan trọng, nhưng đừng quên chuyện lúc trước anh đã hứa nghĩ cách để Lâm Nhã Hiên vui vẻ với tôi một đêm là được”.
Hắn đã thèm muốn người đẹp Sở Dương - Lâm Nhã Hiên này từ lâu rồi, hắn chỉ ước gì có thể cận kề với Lâm Nhã Hiên ngay lập tức!
“Lâm Long tôi nói được sẽ làm được!”
“Chỉ cần tôi thắng ván cược này, nhánh của Lâm Nhã Hiên sẽ bị đuổi ra khỏi nhà họ Lâm. Đến lúc đó, nó cũng chỉ là con chó mất nhà, có lẽ còn không có cơm mà ăn đấy”.
“Đến lúc đó cho nó một ít tiền, như thế anh Lý muốn chơi thế nào mà chẳng được”.
Lâm Long nở nụ cười nham hiểm, đôi mắt vô cùng tàn độc!
…
Hôm sau, tất cả người nhánh chính nhà họ Lâm đều tập trung trong phòng họp từ sớm!
“Ha ha, bây giờ Lâm Nhã Hiên vẫn chưa đến, chẳng lẽ lại chịu thua giống thằng chồng vô dụng của nó rồi sao?”
Lâm Long liếc nhìn xung quanh, gương mặt hiện lên vẻ khinh bỉ.