Điện Chủ Ở Rể - Mục Hàn

Chương 180



Chương 180: Một tỷ

Ngư Nam và Lâm Mạn Thù không thể nào ngờ được, bọn họ âm thầm lập kế hoạch mưu hại Dư Phi lại bị người khác ghi âm lại.

Rõ ràng đoạn ghi âm này vô cùng chí mạng với Ngư Nam và Lâm Mạn Thù.

Một khi công bố ra ngoài, bọn họ sẽ bị dư luận xã hội lên án ngay lập tức.

Hơn nữa, phía cảnh sát cũng sẽ lật lại vụ án trước kia, tìm đến bọn họ lần nữa.

Dù sao thì chứng cứ mới đủ để thay đổi phán quyết của sáu năm trước cũng đã xuất hiện.

Lâm Mạn Thù nhìn Ngư Nam với ánh mắt hoảng hốt lo sợ.

So với Lâm Mạn Thù, Ngư Nam lại bình tĩnh hơn nhiều.

Nhưng hắn cũng hít vào một hơi, nhíu chặt mày, suy nghĩ một lúc sau đó nói với Mục Hàn: “Ra giá đi!”

“Ra giá?”, Mục Hàn không khỏi ngẩn người, hỏi: “Ngư Nam, anh có ý gì?”

“Mục Hàn, tôi thừa nhận sáu năm trước anh có thành tựu huy hoàng, siêu phàm, bắt đầu từ hai bàn tay trắng sáng lập tập đoàn Phi Mục, trở thành trụ cột GDP của Sở Bắc, tràn đầy khí thế”, vì lý do bảo mật, Ngư Nam không biết lúc đó Mục Hàn đến từ nhà họ Mục ở thủ đô, hắn nói: “Tuy vậy không thể phủ nhận, dù bây giờ anh đã trở lại, nhưng không thể so sánh với sáu năm trước”.

“Tôi biết anh đi ở rể nhà họ Lâm ở Sở Dương, địa vị vô cùng thấp kém. Đường đường là người sáng lập tập đoàn Phi Mục năm đó lại hạ mình làm kẻ ở rể mặc cho người ta ức hiếp, mỗi ngày trừ mua đồ nấu ăn, chăm sóc vợ, cuộc sống của anh đúng là tệ hại!”

“Vậy nên, nếu anh có một khoản tiền thì có thể thoát khỏi nhà họ Lâm ở Sở Dương hoàn toàn, không cần tiếp tục dựa dẫm vào bọn họ, nghe những lời châm chọc của người ngoài!”

“Mà chúng tôi lại có thể cho anh một cơ hội như thế!”

“Đúng, đúng, đúng!”, nghe Ngư Nam nói vậy, Lâm Mạn Thù cũng phụ họa: “Mục Hàn, anh cần bao nhiêu tiền, nói cho chúng tôi một con số, chỉ cần chúng tôi có thể bỏ ra được thì chắc chắn sẽ không làm anh thất vọng!”

Cuối cùng Mục Hàn cũng hiểu ý của Ngư Nam.

Hắn định dùng tiền mua đoạn ghi âm trong tay mình!

“Ha ha!”, Mục Hàn cười nói: “Sáu năm trước, các người bày kế hại chết Dư Phi, trong lòng không những không hề thấy áy náy, bây giờ còn ăn nói trắng trợn, ý đồ mua lại chứng cứ, các người có còn lương tri hay không?”

Mục Hàn thật sự không còn biết nói gì với Ngư Nam và Lâm Mạn Thù.

Đúng là mất hết nhân tính!

“Mục Hàn, anh phải biết rằng Dư Phi đã chết rồi! Chết những sáu năm rồi!”, Ngư Nam nhìn chằm chằm Mục Hàn, nói: “Nhưng chúng tôi vẫn còn sống kia mà! Vì một người đã chết mà khiến người sống phải chịu khổ, có đáng không?”

“Khi xưa là anh em tốt nhất của Dư Phi, tôi nghĩ Dư Phi ở dưới suối vàng cũng không muốn nhìn thấy anh vì anh ta mà khiến tôi và Mạn Thù gặp biến cố đâu”.

“Phải! Cái chết của Dư Phi là do chúng tôi bày kế hãm hại. Nhưng sau khi Dư Phi chết, tôi là bạn tốt của anh ta cũng đã thay anh ta chăm sóc Mạn Thù sáu năm, coi như đền tội với anh ta rồi!”

“…”, Mục Hàn cạn lời.

Năng lực đảo lộn trắng đen của Ngư Nam đúng là tài đến mức khiến người ta phẫn nộ.

Rõ ràng là hắn cướp bạn gái của Dư Phi là Lâm Mạn Thù tròn sáu năm, nhưng vào miệng hắn sao lại biến thành công ơn thế kia?

Xem ra có một số người đã định sẵn là phải xuống địa ngục!

“Các người muốn dùng tiền mua đoạn ghi âm này cũng được”, Mục Hàn đã hoàn toàn thất vọng về Ngư Nam và Lâm Mạn Thù, vốn định cho bọn họ cơ hội sửa sai, bây giờ xem ra không cần nữa rồi, anh nói: “Chỉ sợ các người không trả nổi mà thôi!”

“Anh chưa nói sao biết chúng tôi không trả nổi?”, vẻ mặt Ngư Nam rất kiêu ngạo, nói: “Có biết hiện giờ công ty truyền thông Tinh Quang trị giá bao nhiêu không?”

“Một tỷ!”, Ngư Nam vẽ ra con số mười, tiếp tục nói: “Ở cả Sở Bắc này, công ty truyền thông Tinh Quang cũng được coi là doanh nghiệp đứng đầu ngành, nhận được nhiều sự quan tâm của chính quyền thành phố. Cho nên, dù anh có ra giá mười triệu tệ thì chúng tôi cũng có thể đưa cho anh!”

“Mười triệu tệ?”, Mục Hàn nhếch khóe miệng, nói: “Với các anh mà nói, đoạn ghi âm này có giá trị vượt xa mười triệu tệ!”

“Vậy anh ra giá đi”, Ngư Nam vẫn vô cùng bình tĩnh: “Chỉ cần chúng tôi bỏ ra được!”

“Được thôi!”, Mục Hàn cười khà khà, đáp: “Anh cũng vừa nói rồi đấy, công ty truyền thông Tinh Quang trị giá một tỷ, vậy tôi sẽ ra giá một tỷ! Đối với anh mà nói, đó cũng là cái giá mà anh trả được!”

“Cái gì?”, Mục Hàn vừa ra giá, khuôn mặt Ngư Nam lại biến sắc lần nữa, hỏi lại: “Một tỷ?”

“Anh điên rồi à?”

“Sao anh không nói thẳng là tặng anh công ty truyền thông Tinh Quang luôn đi!”

“Nếu anh đồng ý tặng thì cũng không phải không thể”, Mục Hàn cười híp mắt nói.

“Anh!”, Ngư Nam tức đến mức phát run, sắp sửa nổi giận nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, dịu giọng: “Mục Hàn, tôi thật lòng muốn giao dịch với anh!”

“Tôi cũng thật lòng muốn giao dịch với anh mà!”, Mục Hàn thản nhiên đáp.

“Nhưng một tỷ thì nhiều quá rồi, tôi không đưa ra được. Anh cũng biết, công ty truyền thông Tinh Quang trị giá một tỷ, nhưng không có nghĩa là có thể lấy ra một tỷ tiền mặt”, Ngư Nam kiên nhẫn giải thích: “Thế nên anh bớt một chút đi, như vậy thì chúng tôi mới có thể lấy vàng lấy bạc ra chứ!”

Cái giá cắt cổ của Mục Hàn thật sự khiến Ngư Nam tức điên.

Hắn đã âm thầm quyết định, một khi lấy được băng ghi âm trong tay Mục Hàn rồi sẽ giải quyết Mục Hàn.

Những chuyện vu cáo hãm hại, dồn người ta vào chỗ chết cũng không phải Ngư Nam chưa từng làm.

“Không được!”, Mục Hàn lắc đầu, từ chối thẳng: “Con người tôi làm ăn với người khác rất ghét mặc cả, nói bao nhiêu thì là bấy nhiêu, nhiều hay ít hơn cũng không được!”

“Cho nên, các người muốn lấy đoạn ghi âm thì đưa một tỷ, không được thiếu một đồng nào!”

Làm thế nào Mục Hàn cũng không chịu, khiến Ngư Nam và Lâm Mạn Thù rất đau đầu.

Nhưng Ngư Nam và Lâm Mạn Thù cũng không có cách nào.

Ai bảo Mục Hàn giữ đoạn ghi âm trong tay chứ!

 

“Mục Hàn, một tỷ là con số quá lớn”, Ngư Nam đảo mắt, nói: “Hay là anh cứ ngồi đây một lát, tôi và Mạn Thù bàn bạc với nhau trước đã”.

“Được”, Mục Hàn gật đầu, lại giơ tay lên xem đồng hồ, nói: “Nhưng tốt nhất là hai người nhanh lên”.

“Tôi không kiên nhẫn lắm đâu!”

Ngư Nam kéo Lâm Mạn Thù đi vào phía cửa hông.

Chốc lát sau lại vang lên tiếng hai người cãi cọ.

Mặc dù nơi đây cách âm rất tốt, nhưng Mục Hàn vẫn nghe rõ mồn một cuộc đối thoại giữa Ngư Nam và Lâm Mạn Thù.

Không ngờ Ngư Nam lại nghĩ ra cách hèn hạ như vậy.

Mục Hàn chợt cảm thấy vui vẻ.

Sau cùng, Lâm Mạn Thù đã khuất phục, vô cùng bất lực mà đồng ý với cách làm của Ngư Nam.

Khoảng năm phút sau, Ngư Nam và Lâm Mạn Thù bước ra khỏi cửa hông.

“Sao rồi, hai người bàn bạc xong rồi hả?”, Mục Hàn vui vẻ nói.

“Phải, chúng tôi đã bàn bạc xong”, Ngư Nam gật đầu đáp: “Là thế này, một tỷ thật sự quá nhiều, tôi đưa anh một trăm triệu trước”.

“Còn lại…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.