Điện Chủ Ở Rể - Mục Hàn

Chương 196



Chương 196: Ba hội trưởng đích thân đến xin lỗi“Ba vị hội trưởng tuyệt đối không thể đến để xin lỗi!”, lúc này, Trương Hạo cắt ngang ảo tưởng của mọi người nhà họ Tần: “Mọi người nghĩ kỹ mà xem, mặc dù nói ba cậu chủ Sở Bắc bắt cóc Lâm Nhã Hiên, nhưng chuyện này vì Mục Hàn mà ra”.

“Mọi người nghĩ rằng người như ba vị hội trưởng của hiệp hội kinh doanh Sở Bắc sẽ thấp giọng mà đến tận nhà xin lỗi nhà họ Tần nhỏ bé của chúng ta hay sao?”

“Đúng là suy nghĩ hão huyền!”

“Anh rể cả nói đúng!”, Trương Hạo nói xong, Vương Binh lập tức hiểu ra, tỉnh ngộ nói: “Nói như vậy thì, hiệp hội kinh doanh Sở Bắc đến để hỏi tội ư?”

“Vậy phải làm thế nào mới tốt đây?”, Ngô Tâm Ưu hoang mang.

Là trụ cột của của cả tỉnh Sở Bắc, hiệp hội kinh doanh Sở Bắc muốn giết chết nhà họ Tần thì chỉ đơn giản như giết chết một con kiến.

“Hay là cầu cứu anh Long?”, Tần Nam đề nghị.

“Tuyệt đối không được”, Trương Hạo lắc đầu nói: “Anh Long đích thân đến đây mời nhà họ Tần chúng ta đến tham gia lễ đổi tên chính thức của tập đoàn Phi Long, hiển nhiên trong mắt của anh Long, nhà họ Tần chúng ta rất có trọng lượng”.

“Nếu như lúc này chúng ta cầu cứu anh Long, chắc chắn sẽ làm giảm bớt ấn tượng của anh Long với nhà họ Tần chúng ta”.

“Điều này vô cùng bất lợi trong việc qua lại với tập đoàn Phi Long sau này”.

Trương Hạo nói như vậy, Tần Nam lập tức trầm mặc.

“Thật ra, muốn giải quyết nguy hiểm lần này rất đơn giản”, Trương Hạo cười nói: “Chỉ cần chúng ta bắt trói Mục Hàn đích thân đưa tới trước mặt của ba hội trưởng của hiệp hội kinh doanh Sở Bắc thì bọn họ nhất định sẽ hiểu thành ý của chúng ta!”

“Như vậy dù họ muốn tìm Mục Hàn tính sổ, cũng sẽ không ảnh hưởng đến nhà họ Tần chúng ta!”

“Con rể nói không sai!”, Ngô Tâm Ưu vừa nghe, mắt đã lóe sáng, lập tức hạ lệnh: “Việc không thể chậm trễ, mau trói tên phế vật Mục Hàn lại cho tôi!”

Đám người giúp việc nhà họ Tần lập tức bước lên trước, muốn bắt trói Mục Hàn lại.

Nhìn thấy người nhà họ Tần như vậy, Lâm Nhã Hiên tức giận giậm chân nói: “Mọi người!”

“Áp tải Mục Hàn, chúng ta ra cửa nghênh đón ba hội trưởng”, Tần Nam nói.

Ra đến khu nhà của nhà họ Tần, Tần Nam và Ngô Tâm Ưu lập tức mỉm cười nịnh nọt bước lên trước khi nhìn thấy ba người Bắc Dã Vọng, Thương Trăn và Sở Nhân Vương: “Ba hội trưởng của hiệp hội kinh doanh Sở Bắc đến nhà tôi như rồng đến nhà tôm thật là vinh hạnh quá!”

“Ông Tần, bà Tần, hôm nay chúng tôi đến đây là…”

Bắc Dã Vọng chưa nói hết câu, Tần Nam đã lập tức tiếp lời: “Ba hội trưởng, chuyện ba cậu chủ và đứa con rể ở rể nhà họ Tần, chúng tôi đã nghe nói hết cả rồi!”

“Nhà họ Tần chúng tôi vô cùng xin lỗi ba vị!”

Nói xong, Tần Nam vẫy tay, hét lên: “Áp tải thằng ở rể đó lên đây!”

Người giúp việc nhà họ Tần áp tải Mục Hàn ra.

“Ba vị hội trưởng”, Tần Nam lại nói: “Người các ông muốn, tôi đã bắt lại rồi đây”.

“Muốn chém muốn giết tùy các ông định đoạt!”

“Nhà họ Tần chúng tôi tuyệt đối không can dự!”

Bắc Dã Vọng, Thương Trăn và Sở Nhân Vương trố mắt nhìn nhau, khóe miệng khẽ co giật.

Trời đất!

Người này là Điện Chủ của Điện Long Vương, nắm trong tay một nửa quyền lực và tài sản của thế giới.

Mà lại bị nhà họ Tần nhỏ bé này bắt trói như vậy sao?

Tuy nhiên, nghĩ tới những lời trước kia Mục Hàn nói với bọn họ, bọn họ không dám tiết lộ thân phận thật sự của anh.

Nhưng vẫn bị dọa sợ vội vàng xua tay: “Không dám, không dám!”

“Ông Tần, bà Tần!’, Bắc Dã Vọng kinh hồn bạt vía nói: “Hai người mau chóng cởi trói cho cậu Mục đi, hôm nay ba anh em chúng tôi tới đây là đặc biệt đến tận nhà xin lỗi!”

“Đến tận nhà để xin lỗi sao?”, tất cả người nhà họ Tần lập tức sững sờ.

Mục Hàn nói đúng thật sao?

Bắc Dã Vọng ra hiệu bằng mắt với Sở Nhân Vương và Thương Trăn.

Hai người lập tức ra lệnh cho người xách túi lớn túi nhỏ đến, mọi thứ đều được đóng gói tinh xảo, chất đống ở cửa khu nhà của nhà họ Tần.

“Là thế này, mấy thằng con đần độn đã mạo phạm đến cô Lâm, ba người chúng tôi đã dạy dỗ bằng gia pháp ở nhà rồi”, Bắc Dã Vọng lại nói tiếp: “Vì để xin lỗi cậu Mục và cô Lâm, chúng tôi đặc biệt đem tới đây một số thực phẩm bổ dưỡng, tặng cho cô Lâm, để cô bớt sợ hãi, mong cô Lâm vui lòng nhận cho!”

“Mong cô Lâm nhận cho!”, Thương Trăn và Sở Nhân Vương đồng thời phụ họa theo.

“Mười cây nhân sâm nghìn năm!”

“Một chiếc dây chuyền bằng ngọc bích cao cấp”.

“Một hộp đông trùng hạ thảo!”

“Một chiếc xe thể thao Maserati trị giá mười triệu tệ!”

“Còn có tiền mặt một trăm triệu tệ!”

Nhìn thấy quà mà ba người Bắc Dã Vọng, Thương Trăn và Sở Nhân Vương đưa tới, cả nhà họ Tần đều sững sờ kinh ngạc.

Lâm Nhã Hiên cũng bị dọa sợ.

Không biết phải làm thế nào.

Cô vô thức liếc nhìn Mục Hàn.

Mục Hàn mỉm cười, gật đầu nói: “Nhã Hiên, nếu ba vị hội trưởng đây đã có thành ý như vậy thì em cứ nhận đi!”

“Được thôi!”, Lâm Nhã Hiên nghe theo ý kiến của Mục Hàn.

Ba người Bắc Dã Vọng, Thương Trăn và Sở Nhân Vương thầm thở phào nhẹ nhõm.

Mục Hàn đồng ý nhận lễ vật có nghĩa là từ giờ về sau sẽ không truy cứu ba thằng con mất dạy của bọn họ nữa.

Cái mạng nhỏ của ba tên kia cũng xem như giữ lại được rồi.

Sau đó, ba người nói mấy câu khách sáo với người nhà họ Tần rồi tạm biệt ra về.

Chờ sau khi Bắc Dã Vọng, Sở Nhân Vương và Thương Trăn rời đi.

Khu nhà của nhà họ Tần lập tức nhốn nháo.

Ba hội trưởng của hiệp hội kinh doanh Sở Bắc đến tận nhà xin lỗi cùng lúc, đây là chuyện trước nay chưa từng có.

Chuyện này đối với nhà họ Tần mà nói là vô cùng vẻ vang.

“Lẽ nào tên ở rể này thật sự có bản lĩnh gì sao?”, Tần Nam nghi ngờ.

“Tuyệt đối không thể nào!”, Vương Binh lắc đầu: “Nếu như cậu ta có bản lĩnh này thì sao vợ của cậu ta lại bị ba cậu chủ Sở Bắc bắt cóc chứ!”

“Theo con thấy, hơn nửa công lao trong chuyện này là thuộc về anh rể cả!”

“Mọi người nghĩ xem, anh rể cả làm việc ở tòa nhà thị chính, hiệp hội kinh doanh Sở Bắc cũng phải nể mặt chút chứ?”

Biết được điểm lợi của công việc trong cơ quan nhà nước, Vương Binh luôn nịnh bợ Trương Hạo.

“Chuyện này thật sự không liên quan đến con!”, nghe Vương Binh nói vậy, Trương Hạo vội vàng lắc đầu.

Ông ta thật không dám mạo nhận công lao này.

Cho dù là người trong cơ quan nhà nước nhưng hiệp hội kinh doanh Sở Bắc một tay che trời, hoàn toàn không coi nhân vật nhỏ bé như Trương Hạo ra gì.

“Không phải anh rể cả sao?”, Vương Binh hơi ngại ngùng, nhướng mày nói: “À! Em hiểu rồi!”

“Nhất định là nhờ vào em rể ba!”

“Mọi người nghĩ đi!”, con rể tương lai của em ba Diệp Chí Văn giờ đang ở chiến khu Sở Bắc, hơn nữa còn được Tư lệnh Trương Hùng coi trọng, nghe nói còn được đại thống soái thu nhận làm binh lính thân cận, hiệp hội kinh doanh Sở Bắc nhất định là kiêng dè mối quan hệ này nên mới đích thân đến tận nơi xin lỗi!”

Tôi thu nhận Diệp Chí Văn làm binh lính thân cận ư?

Sao tôi không biết nhỉ?

Mục Hàn không khỏi cảm thấy nực cười.

Nhưng Tần Yến, Lưu Minh và con gái của bọn họ Lưu Minh Tương nghe thấy những lời này lại có ý nghĩa lại khác.

Trong chớp mắt, địa vị của nhà Tần Yến cao hẳn lên.

Cứ như sắp bay lên tới trời xanh.

“Vì vậy mới nói, chuyện hôm nay, Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên vẫn phải cảm ơn cả nhà em ba!”

“Số lễ vật này cũng nên thuộc về nhà em ba!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.