Điện Chủ Ở Rể - Mục Hàn

Chương 263



Chương 263: Đại thống soái rất giống Mục Hàn

Không đợi Tần Lệ lên tiếng, Mục Hàn đã nhận lời: “Được, nhà cháu đồng ý!”

Hành động tiền trảm hậu tấu này của Mục Hàn khiến Tần Lệ và Lâm Nhã Hiên trố mắt nhìn nhau.

Tần Lệ kéo Mục Hàn sang một bên, tức giận nói: “Ai bảo mày làm chủ thay bọn tao vậy?”

“Đúng đó!”, Lâm Lợi Cương bên cạnh cũng hùa theo: “Mày chẳng qua chỉ là một thằng ở rể, ai cho mày quyền hạn này chứ?”

“Bố, mẹ, yên tâm đi”, vẻ mặt Mục Hàn lại ung dung: “Buổi tiệc chào mừng đại thống soái, chúng ta chắc chắn sẽ được tham gia”.

“Mày nói được là được à?”, Tần Lệ thở phì phò nói: “Mày coi bọn tao là ai, khách quý của đại thống soái à? Đúng là buồn cười!”

“Mẹ, Mục Hàn cũng là muốn giành lại thể diện cho gia đình chúng ta thôi”, Lâm Nhã Hiên khuyên giải.

“Vô tích sự!”, Tần Lệ vừa nghĩ đến sắp phải chịu nhục nhã thì sắc mặt lại càng khó coi: “Mẹ thấy nó đang cố ý muốn gài bẫy chúng ta thì đúng hơn!”

Lần này Lâm Nhã Hiên không nói gì nữa.

Dù gần đây cô luôn có cảm giác Mục Hàn vô cùng kỳ lạ, lời anh từng nói đều có thể thực hiện nhờ cơ duyên trùng hợp.

Nhưng đây là buổi tiệc chào mừng đại thống soái đấy!

Lâm Nhã Hiên ngẫm nghĩ mãi, cũng cảm thấy không có khả năng.

Nhất là sau đó, Mục Hàn còn mượn cớ ra ngoài một chuyến rồi mất tăm mất tích.

Cả nhà họ Tần lại được một phen châm chọc khiêu khích.

Đặc biệt là Tần Mỹ còn nói chắc chắn rằng Mục Hàn đã bỏ chạy rồi.

Đúng lúc này, Lâm Nhã Hiên gọi điện thoại cho Mục Hàn nhưng lại phát hiện anh đã tắt máy, đúng như lời Tần Mỹ nói.

Điều này khiến ba người Tần Lệ, Lâm Lợi Cương và Lâm Nhã Hiên mất hết thể diện.

Thật ra, Mục Hàn đã đến chiến khu Sở Bắc tìm Trương Hùng để trao đổi về việc doanh trại huấn luyện đặc biệt.

“Thưa đại thống soái, một trăm binh sĩ của doanh trại huấn luyện đặc biệt đã lựa chọn xong, đây là danh sách, cậu xem thử”, Trương Hùng đưa danh sách cho Mục Hàn.

“Lần này tôi bảo ông thành lập doanh trại huấn luyện đặc biệt ở chiến khu Sở Bắc với mục đích chính là chuẩn bị chiến đấu”, Mục Hàn gật đầu, giơ tay cầm danh sách, nói: “Gần đây nước Chiến Ưng đang rục rịch, nhiều lần gây chuyện ở xung quanh nước ta, ý đồ lợi dụng nước láng giềng để lần nữa dấy lên làn sóng hơn bốn mươi nước liên minh xâm lược nước ta sáu năm trước”.

“Cho nên, chúng ta buộc phải chuẩn bị kỹ càng”.

“Thành lập doanh trại huấn luyện đặc biệt ở chiến khu Sở Bắc, mở rộng ra khắp các chiến khu lớn trên cả nước!”

Mục Hàn vừa nói, vừa lướt xem danh sách nhanh như gió.

Cuối cùng dừng lại ở cái tên Thôi Hiếu.

Trương Hùng thắc mắc: “Đại thống soái, binh sĩ này có vấn đề gì sao?”

“Vấn đề thì không có”, Mục Hàn cười, nói: “Chỉ là tôi muốn hỏi, binh sĩ tên Thôi Hiếu này thật sự là dựa vào thực lực trúng tuyển vào doanh trại huấn luyện đặc biệt sao?”

“Đương nhiên”, Trương Hùng gật đầu: “Mỗi một binh sĩ của doanh trại huấn luyện đặc biệt đều là tinh anh của tinh anh”.

“Ừ, vậy thì tốt!”, Mục Hàn đáp lại không chút sơ hở: “Ông Trương này, gửi thông báo hết chưa?”

“Mười giờ sáng ngày mai, tôi phải chỉ dạy các binh sĩ của doanh trại huấn luyện đặc biệt!”

“Đã gửi hết rồi ạ”, Trương Hùng trả lời.

Suy cho cùng, doanh trại huấn luyện đặc biệt được tổ chức bắt đầu từ chiến khu Sở Bắc, cũng là đợt đầu tiên, do Mục Hàn đích thân chỉ dẫn nên có thể thấy, mức độ quan trọng của doanh trại huấn luyện đặc biệt trong lòng giới quân nhân cấp cao ở Hoa Hạ.

Đương nhiên Trương Hùng vô cùng coi trọng.

Một đêm yên bình trôi qua.

Ngày hôm sau.

“Bố, mẹ, mười giờ sáng nay doanh trại huấn luyện đặc biệt của chiến khu Sở Bắc tổ chức nghi thức khai mạc. Đến lúc đó, đại thống soái sẽ đích thân đến hiện trường chỉ dạy cho bọn con. Mỗi một binh sĩ có thể đưa theo hai người thân đến tham quan, để mọi người xem thử sự hùng mạnh của quân đội. Con sẽ dẫn hai người đi nhé!”

Thôi Hiếu nói với Tần Mỹ và Thôi Sĩ Kỳ.

“Hả?”, mặt Thôi Sĩ Kỳ đầy vẻ kích động: “Vậy chẳng phải là chúng có cơ hội gặp được đại thống soái sao?”

“Đương nhiên rồi!”, Thôi Hiếu cười ha ha nói.

“Ôi trời, bố mẹ đúng là được hưởng hào quang của con trai!”, Tần Mỹ cũng vui mừng khôn xiết: “Đại thống soái là nhân vật thần thánh, có thể gặp mặt một lần đã là phúc ba đời rồi!”

Khi cả nhà Thôi Hiếu lái xe rời khỏi nhà, đúng lúc nhìn thấy Mục Hàn cũng ra ngoài.

“Ô, Mục Hàn, cậu đang bận gì đấy?”, Tần Mỹ chế nhạo: “Lẽ nào cậu cũng giống như Thôi Hiếu nhà chúng tôi, đến chiến khu Sở Bắc tham gia nghi thức khai mạc của doanh trại huấn luyện đặc biệt sao?”

“Đúng vậy”, Mục Hàn nghiêm túc gật đầu.

“Ha ha ha!”, Tần Mỹ càng thêm đắc ý, cười nghiêng ngả: “Đúng là cười chết tôi mà, chỉ thích khoác lác!”

“Ơ, cháu thật sự không khoác lác!”, Mục Hàn nói: “Nếu cháu không lên tiếng thì nghi thức khai mạc sẽ không tiến hành được!”

“Mẹ, mặc kệ cậu ta đi!”, khuôn mặt Thôi Hiếu đầy vẻ ghét bỏ: “Con thấy tên này, tám phần là mắc chứng hoang tưởng rồi! Nghi thức khai mạc doanh trại huấn luyện đặc biệt là nơi nào chứ, còn bảo không có cậu ta thì không được, cậu ta cho rằng cậu ta là đại thống soái đấy à?”

“Đúng đó!”, Thôi Sĩ Kỳ hùa theo nói.

Thôi Hiếu lái xe, đưa Tần Mỹ và Thôi Sĩ Kỳ đến chiến khu Sở Bắc.

Mặc dù doanh trại huấn luyện đặc biệt chỉ có một trăm binh sĩ, nhưng vì có số người thân nên thao trường trông vô cùng sôi nổi.

Suy cho cùng, con trai có thể trúng tuyển vào doanh trại huấn luyện đặc biệt, do đại thống soái đích thân dạy bảo, điều này với một binh sĩ mà nói chính là vẻ vang lớn nhất, bố mẹ nào cũng muốn tận mắt chứng kiến khoảnh khắc huy hoàng của con trai mình.

Binh sĩ đều đứng ở phía trước, còn phụ huynh được sắp xếp ngồi phía sau quan sát.

“Đại thống soái đến rồi!”

Lúc này, đám người nhao nhao bàn tán.

Một chiếc Jeep màu xanh lá chậm rãi chạy vào thao trường.

Cửa ghế phụ được mở ra, Chúc Long bước xuống xe trong quân phục thiếu tướng.

Dáng người thẳng tắp, quân hàm lóa mắt, cùng với khí chất bất phàm kia, lập tức khiến các phụ huynh bàn tán sôi nổi.

“Người này chính là đại thống soái sao?”, Thôi Sĩ Kỳ kích động, xoa tay nói: “Chỉ tiếc là ở đây không cho mang theo điện thoại, nếu không thì dù thế nào tôi cũng phải chụp ảnh dáng vẻ của đại thống soái để lưu làm kỷ niệm!”

“Vội gì chứ!”, Tần Mỹ trách móc: “Dù sao con trai đã vào doanh trại huấn luyện đặc biệt, sau này chúng ta thiếu gì cơ hội”.

“Đại thống soái gì chứ!”, lúc này một phụ huynh khác sửa lời: “Người này là thiếu tướng Chúc Long, một trong tứ đại chiến thần dưới trướng đại thống soái, năm đó đi theo đại thống soái tạo nên chiến tích huy hoàng tiêu diệt hơn bốn mươi đất nước!”

 

“Hả?”, nghe thấy vậy, Thôi Sĩ Kỳ không khỏi thất vọng: “Không phải đại thống soái à?”

“Vậy đại thống soái đang ở đâu?”

“Nghe nói, tứ đại chiến thần rất thân thiết với đại thống soái, nơi có tứ đại chiến thần thì chắc chắn sẽ có đại thống soái”, phụ huynh kia lại nói: “Tôi đoán chắc chắn đại thống soái ở trong xe, vẫn chưa xuống”.

Đúng lúc Chúc Long lại ngồi vào xe.

Xe Jeep chạy đến bãi đậu xe ở xa phía trước.

Lại là Chúc Long xuống xe, đi đến ghế sau, một tay đặt trên mui xe, một tay mở cửa xe.

Mục Hàn bước ra từ trong xe.

Đám phụ huynh rối rít trông ngóng, chỉ vì muốn tận mắt nhìn thấy khuôn mặt của đại thống soái.

Nhưng điều đáng tiếc là Mục Hàn chỉ để lại cho đám phụ huynh đó một bóng lưng.

“Ơ!”, nhìn bóng lưng của Mục Hàn, Thôi Sĩ Kỳ hơi ngờ vực nói: “Mấy người có thấy rằng, đại thống soái trông rất giống Mục Hàn không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.