Điện Chủ Ở Rể - Mục Hàn

Chương 353



Chương 353: Giết tam đại Kim Cang trong chớp mắt

Lúc này mọi người đều nhìn về phía cửa.

Chỉ thấy Mục Hàn đứng tựa vào gốc cây, nhàn nhã thở ra vòng khói: “Tôi nhớ hình như nhà họ Bắc Dã đâu có nuôi chó! Ở đâu ra con chó hoang này vậy?”

Vừa thấy người đến là Mục Hàn, Mục Nhật Thiên lập tức phấn khích.

Đang định tìm cậu, không ngờ cậu lại chủ động tìm đến.

Ngay cả Tưởng Thiên Sinh cũng chú ý đến Mục Hàn và Quỳ Ngưu.

Tưởng Thiên Sinh tạm thời buông tha cho Lư Vy và Phương Viên rồi đi ra ngoài nhìn Mục Hàn và Quỳ Ngưu, nhíu mày nói: “Ai vậy? Dám đến đây ra oai với tôi?”

“Ông Tưởng”, Mục Nhật Thiên vội bước lên giới thiệu: “Người hút thuốc kia chính là Mục Hàn mà tôi thường nhắc đến với ông”.

“Cũng chính là chồng của Lâm Nhã Hiên – tổng giám đốc tập đoàn Thiên Thành!”

“Hóa ra là cậu ta!”, Tưởng Thiên Sinh cười nói: “Nếu đã đến rồi thì ở lại đây đi”.

“Tôi thấy người nên ở lại là ông đấy”, Mục Hàn lạnh lùng nói: “Tưởng Thiên Sinh phải không?”

“Ông vừa đến Sở Bắc đã làm loạn nhà của hội trưởng hiệp hội kinh doanh Sở Bắc, làm chuyện không đứng đắn với phụ nữ, quả thật không bằng cầm thú! Tối nay Mục Hàn tôi phải thay trời hành đạo, diệt trừ loại cặn bã như ông!”

“Chỉ dựa vào cậu ư?”, Tưởng Thiên Sinh cười nhạo, giơ tay chỉ về phía ba người Lốc Xoáy, Sóng Thần, Dịch Bệnh, kiêu căng nói: “Cậu có biết họ là ai không?”

“Bọn họ là ba trong tứ đại Kim Cang dưới trướng của Tưởng Đỉnh Thiên đứng đầu tỉnh, Lốc Xoáy, Sóng Thần, Dịch Bệnh”.

“Bất cứ ai trong số họ cũng là người xưng bá một phương!”

Có ba người Lốc Xoáy, Sóng Thần, Dịch Bệnh ở đây, Tưởng Thiên Sinh càng thêm kiêu căng, hống hách.

Dù sao tứ đại Kim Cang tung hoành ở tỉnh, từng giết biết bao ông trùm.

“Chỉ một mình tôi là đủ!”, không đợi Mục Hàn trả lời, Quỳ Ngưu đã nóng vội nheo mắt nhìn Lốc Xoáy, Sóng Thần, Dịch Bệnh, nói bằng giọng điệu cứng rắn: “Ba người bọn mày từng người lên hay là cùng lên?”

Nghe Quỳ Ngưu nói vậy, Lốc Xoáy, Sóng Thần, Dịch Bệnh sửng sốt.

Hay lắm, điên cuồng hơn cả họ nữa!

Tung hoành ở tỉnh nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên họ gặp phải một người điên cuồng như vậy.

Ba đại Kim Cang chưa nói gì, Quỳ Ngưu lại nói tiếp: “Tao thấy hay là ba người bọn mày cùng lên đi, tao đang vội!”

“Ha ha ha!”, ba đại Kim Cang bật cười: “Ai cho mày lá gan dám một mình thách đấu với ba trong tứ đại Kim Cang vậy?”

“Tao chỉ cần một tay cũng có thể bóp chết những kẻ điên cuồng như mày”, Lốc Xoáy khinh khỉnh nói.

“Được!”, Tưởng Thiên Sinh gật đầu nói: “Lốc Xoáy, vậy cậu ra tay giải quyết tên này”.

Thế là, Lốc Xoáy tiến lên phía trước.

Quỳ Ngưu trông có vẻ hơi nhỏ hơn so với Lốc Xoáy cao lớn.

Nhưng lúc Lốc Xoáy xông đến, Quỳ Ngưu phản ứng rất nhanh, lập tức siết chặt cổ tay Lốc Xoáy sau đó chỉ thuận thế bẻ một phát. Chỉ nghe một tiếng rắc, sau đó nghe thấy tiếng gào thét thấu tâm can của Lốc Xoáy.

Lúc hai người dừng lại, một tay của Lốc Xoáy đã bị bẻ gãy!

Mà hai người đấu với nhau cũng chỉ mới được một giây mà thôi.

Quỳ Ngưu giải quyết Lốc Xoáy chỉ trong một giây!

“Thú vị đấy!”, thấy vậy Sóng Thần lập tức tham gia vào.

Cứ như rồng lớn xuống biển, cả nhà họ Bắc Dã nổi gió lên dữ dội.

Thậm chí mặt đất còn chấn động.

Có thể thấy mặc dù Sóng Thần không có thân hình vạm vỡ như Lốc Xoáy nhưng sức mạnh lại rất lớn.

Thế nhưng kết cục của Sóng Thần lại tệ hại hơn Lốc Xoáy.

Dù Sóng Thần có tạo ra động tĩnh lớn thế nào, Quỳ Ngưu cũng bình tĩnh, vững vàng như núi Thái Sơn.

Trong cơn vũ bão, anh ta tung ra một cú đấm rất mạnh.

Đánh xuyên qua bụng của Sóng Thần.

Cả người Sóng Thần văng ra ngoài, lưng đập vào tường còn kéo ra một vệt máu dài, sau đó rơi xuống đất chết luôn.

Quỳ Ngưu liên tục giết cả hai đại Kim Cang chỉ trong tích tắc.

Nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Dịch Bệnh giỏi về sử dụng độc dược, cả người từ trên xuống dưới đều toát ra khí màu đen.

Người giúp việc nhà họ Bắc Dã đứng gần Dịch Bệnh nôn ra máu đen, ngã xuống đất chết sau khi hít phải khí đen đó.

Điều này khiến mọi người thất kinh, vội giơ tay lên che mũi lại.

Điều kỳ lạ là Mục Ngưu đứng khá gần đó vì không bịt tai nên khí độc theo đó đi vào, khiến cụ ta cũng chết vì trúng độc.

Thấy vậy, Mục Nhật Thiên hoảng sợ nhanh chóng bịt hai tai, hai mắt, hai mũi và miệng của mình lại.

Nhưng Quỳ Ngưu lại không hề sợ hãi, anh ta đi thẳng đến trước mặt Dịch Bệnh.

Đánh một cú hiểm ác lên đỉnh đầu Dịch Bệnh.

Hơn nữa còn cứng rắn đè người Dịch Bệnh xuống lớp đất xi măng.

Chẳng mấy chốc, đầu Dịch Bệnh bị chìm xuống dưới.

Ba trong tứ đại Kim Cang của Tưởng Đỉnh Thiên đều bị một mình Quỳ Ngưu giết chết trong tích tắc.

“Chuyện này…”, thấy cảnh tượng này, Tưởng Thiên Sinh không khỏi hít vào một hơi khí lạnh.

Có thể giết chết ba trong tứ đại Kim Cang trong tích tắc chứng tỏ năng lực chiến đấu của người trước mắt này đáng sợ thế nào!

Tưởng Thiên Sinh cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Lúc xoay người định bỏ chạy, ông ta lại bị Quỳ Ngưu kéo lại.

Thuận tay hất tung lên tường.

Cả người Tưởng Thiên Sinh đập vào tường tạo thành một cái hố hình người.

“Kẻ có quan hệ bất chính với phụ nữ phải chết!”, Quỳ Ngưu giẫm lên đầu của Tưởng Thiên Sinh.

Đợi lúc Quỳ Ngưu nhấc chân lên, đầu của Tưởng Thiên Sinh đã mỏng như một tờ giấy.

Thấy cảnh tượng này, Mục Nhật Thiên hoảng sợ run lẩy bẩy.

Ông ta lập tức quỳ xuống ra sức dập đầu nói: “Đại ca tha mạng, đại ca tha mạng!”

“Ông và đám đồng bọn của ông cũng chẳng ra làm sao cả”, Quỳ Ngưu đang định ra tay nhưng lại bị Mục Hàn ngăn lại: “Tha cho ông ta một mạng, tôi còn dùng đến”.

Lúc này Mục Nhật Thiên mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó lạy Mục Hàn nói: “Cảm ơn ơn cứu mạng!”

 

“Tôi tha cho ông một mạng không phải vì ông họ Mục”, Mục Hàn lạnh lùng nói: “Ở đây có năm thi thể, trừ bố của ông – Mục Ngưu ra, bốn thi thể còn lại ông thay tôi mang đến trả cho Tưởng Đỉnh Thiên”.

“Hả?”, Mục Nhật Thiên lộ ra vẻ sợ hãi.

Nếu để Tưởng Đỉnh Thiên nhìn thấy thi thể đệ tử thân cận và ba đại Kim Cang dưới trướng của mình, cụ ta có thể tha cho mình sao?

Thấy Mục Nhật Thiên do dự, Mục Hàn bèn nói: “Quỳ Ngưu, tôi nghĩ tha mạng cho người này hình như cũng không có tác dụng gì, chi bằng giết ông ta đi!”

“Đừng đừng đừng!”, Mục Nhật Thiên vừa khóc vừa nói: “Tôi đi, tôi đi còn không được nữa sao?”

Thấy Mục Nhật Thiên xử lý thi thể của Tưởng Thiên Sinh và ba đại Kim Cang, Bắc Dã Vọng vô cùng cảm kích nói: “Hôm nay là ngày nhà họ Bắc Dã bị sỉ nhục mà trong một trăm năm chưa từng có, lại có thể nợ máu trả bằng máu ngay trong đêm, sau này chúng tôi nhất định trung thành kiên định, mãi không thay đổi”.

“Ừ!”, Mục Hàn gật đầu dập tắt điếu thuốc trong tay.

Sau đó anh đi vào nhà dìu Lư Vy và Phương Viên đứng dậy.

“Anh Mục, cảm ơn anh đã cứu tôi!”, Lư Vy vội vã cảm ơn Mục Hàn.

“Mục Hàn, anh lại cứu tôi một lần nữa!”, lúc này Mục Hàn như thần trên trời giáng thế khiến Phương Viên không thấy ghét anh nữa, thậm chí còn hơi thích anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.