Điện Chủ Ở Rể - Mục Hàn

Chương 384



Chương 384: Khách mời đặc biệt quan trọng đến

Tuy Mục Nam Phi không phải bố ruột Mục Hàn, nhưng năm đó Mục Hàn đến Sở Bắc thành lập tập đoàn Phi Mục và trở thành một trong mười doanh nhân xuất sắc, danh tiếng của anh vang danh một thời, khiến nhà họ Mục ở thủ đô đồn đại rằng anh sẽ trở thành gia chủ kế nhiệm.

Do đó, người bố trên danh nghĩa – Mục Nam Phi đã chăm sóc Mục Hàn hết mực.

Ông ta đối đãi với Mục Hàn như con ruột của mình.

Nhưng khi Mục Hàn bị nhà họ Mục ở thủ đô vứt bỏ, Mục Nam Phi và Tô Nguyệt không đành lòng nghe theo chỉ thị của nhà họ Mục ở thủ đô tham gia đuổi giết anh mà lựa chọn cách rút lui.

Sau đó, Mục Hạo Thần lại đối phó Mục Hàn một lần nữa và cuối cùng thất bại thảm hại.

Hắn cùng Mục Nam Phi và Tô Nguyệt lui về ở ẩn.

Đến tận bây giờ Mục Nam Phi và Tô Nguyệt mới biết, thì ra Mục Hàn là đại thống soái dưới một người trên vạn người.

Thái độ của Mục Nam Phi khiến Tiêu Chí Cương rất khó chịu: “Mục Nam Phi, cái thói kiêu ngạo này của ông không thua kém gì hồi còn trẻ nhỉ!”

“Lúc ông nói câu này ra, đã nghĩ tới hậu quả chưa?”

“Đúng đó!” – Lý Linh đứng bên cạnh cũng không vui nói: “Tập đoàn Chu Thức có địa vị như nào ở tỉnh này thì nhà họ Mục ở tỉnh của các người rõ hơn ai hết. Còn ông là trụ cột vững chắc của nhà họ Mục vậy mà lại sỉ nhục tập đoàn Chu Thức. Ông thật sự cho rằng nhà họ Tiêu chúng tôi vẫn quỳ gối nghe lời mấy người như trước đây hay sao?”

Ỷ vào việc có tập đoàn Chu Thức chống lưng, mặt mày Lý Linh vui mừng hớn hở, xem thường gia đình Mục Nam Phi.

Thậm chí ngay cả Đường Bắc Sơn – người giàu nhất Sở Bắc mà bà ta cũng không thèm để ý.

Với bà ta mà nói thì mấy người này chẳng là cái thá gì.

Khi Tưởng Đỉnh Thiên hết thời, tập đoàn Chu Thức đã lập tức xưng bá ở tỉnh.

Nước nổi thì bèo nổi, địa vị nhà họ Tiêu vượt qua những gia đình giàu có bậc nhất.

“Bác Mục, cháu rất hiểu tâm trạng lúc này của bác”, Tiêu Doanh Doanh cũng đứng ra nói: “Nhưng một đội trưởng đội bảo vệ nhỏ nhoi của tập đoàn Phi Long khó có thể làm lung lay sự xuất sắc của Fukuda cũng như địa vị của tập đoàn Chu Thức được”.

“Bác bảo mười tập đoàn Chu Thức cũng không bằng một phần mười nghìn của Mục Hàn thì cháu không thể đồng tình”.

“Nếu thật như thế thì trong sáu năm qua, vì sao từ một trong mười doanh nhân trẻ xuất sắc, Mục Hàn lại suy bại thành đội trưởng đội bảo vệ nhỏ nhoi, càng lúc càng không bằng trước đây vậy?”

Lời của Tiêu Doanh Doanh khiến Mục Nam Phi sững sờ.

Do quy định bảo mật, Mục Nam Phi không thể nói cho Tiêu Doanh Doanh biết Mục Hàn là đại thống soái được.

Mà đám người nhà họ Tiêu, Tiêu Chí Cương và Lý Linh thì đang rất đắc ý.

Cứ như đã giành được chiến thắng.

“Hừ! Chưa có kết quả thì chưa biết được!”, Mục Nam Phi khịt mũi, khinh thường nói: “Nhà họ Tiêu cứ kiêu ngạo đi nhưng tôi thấy mấy người chỉ đang vui vẻ trước tận thế thôi!”

“Ông nói gì?”, Tiêu Chí Cương nghe thấy vậy liền nổi giận.

Ông ta định kiếm chuyện với Mục Nam Phi.

“Mong Tiêu gia chủ nguôi giận!”, lúc này, Đường Bắc Sơn đang lạnh lùng quan sát mở lời: “Hôm nay là ngày vui, không nên tức giận!”

“Hơn nữa, ở đây toàn là khách, chẳng lẽ nhà họ Tiêu định đánh khách sao?”

Nghe Đường Bắc Sơn nói vậy, Tiêu Chí Cương mới bình tĩnh lại.

Ông ta mời cả nhà Mục Nam Phi vào trong với thái độ không mấy vui vẻ.

Nhìn theo bóng lưng cả nhà Mục Nam Phi, Tiêu Chí Cương khinh thường nói: “Đợi lễ cưới thế kỷ này kết thúc, tôi sẽ khiến Mục Nam Phi phải cảm nhận nỗi sợ khi đối đầu với nhà họ Tiêu!”

“Đúng!”, Lý Linh phụ họa theo: “Phải báo mối thù trước đây chúng ta quỳ gối cung phụng họ còn bị họ vứt bỏ nữa!”

“Trước đây bọn họ luôn phớt lờ nhà họ Tiêu. Bây giờ nhà họ Tiêu muốn khiến bọn họ trèo cao cũng không trèo được!”

Thế nhưng đối với Tiêu Doanh Doanh mà nói thì người mà cô ta muốn sỉ nhục nhất là Mục Hàn.

Trong lễ cưới thế kỷ hôm nay, cô ta nhất định phải trút hết cơn giận bị bỏ rơi năm đó.

Cô ta muốn Mục Hàn biết, bây giờ Tiêu Doanh Doanh là người mà Mục Hàn không với tới được.

Nhìn quanh, khách khứa vẫn tấp nập như cũ.

Nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng của Mục Hàn.

Cô ta bèn hỏi nhân viên phục vụ: “Mục Hàn tới chưa?”

“Vẫn chưa, thưa cô chủ!”, người đó trả lời.

“Không phải là anh ta không dám tới chứ?”, Tiêu Doanh Doanh thầm khinh thường, căn dặn nhân viên: “Bí mật để ý kỹ đến hành động của khách, nếu Mục Hàn tới thì phải báo ngay cho tôi!”

“Tôi muốn biến tên bạn trai cũ thành tâm điểm theo dõi của mọi người!”

“Tôi hiểu rồi!”, nhân viên tỏ vẻ đã hiểu ý.

Đúng lúc Tiêu Doanh Doanh và nhân viên đang nói chuyện thì ngoài cổng nhà họ Tiêu có tiếng xôn xao truyền tới.

Nhiều gia chủ gia đình quyền thế hàng đầu lần lượt ra đón, hiển nhiên là có ông lớn nào đó đã đến.

Tiêu Doanh Doanh hiếu kỳ, cũng vội vàng cùng Tiêu Chí Cương và Lý Linh ra ngoài xem.

Lúc này trước cổng nhà họ Tiêu đậu rất nhiều chiếc xe sang đủ mọi kiểu dáng.

Nào là Ferrari, Lincoln, Rolls-Royce có đủ cả, giống như một buổi triển lãm xe.

Sự có mặt của mấy chiếc xe sang này khiến BMW, Mercedes, Benz, Audi đều trở nên kém cạnh hẳn đi.

Mà trái ngược hoàn toàn với những chiếc xe sang hàng đầu này, vài chiếc Patterson đang chạy tới.

Lọt thỏm trong những chiếc xe sang, chiếc Patterson trông khiêm tốn đến mức không thể khiêm tốn hơn nữa.

Tuy những chiếc Patterson trông có vẻ không được sang trọng, nhưng mấy gia chủ gia tộc hàng đầu Sở Bắc như nhìn thấy khách quý, nhao nhao tiến lên nghênh đón.

Mà người ngồi trong chiếc Patterson quả thật là khách quý.

Từ biển số xe “Sở-A00001” của chiếc Patterson đầu tiên là có thể thấy được.

Ngay lúc vị khách quý bước xuống, Tiêu Chí Cương lẫn Lý Linh bỗng vừa mừng vừa sợ: “Đây là nhân vật có tiếng đứng đầu tỉnh đó! Ngay cả người đứng đầu tỉnh cũng tới tham dự lễ cưới của Doanh Doanh!”

Chủ tịch tỉnh đi tới trước mặt Tiêu Chí Cương, cười tươi nói: “Tiêu gia chủ, chúc mừng ông!”

“Rất cảm ơn ông đã nể mặt tôi để tới đây tham dự, đúng là rồng đến nhà tôm!”, Tiêu Chí Cương nhiệt tình nói.

Theo sau chủ tịch tỉnh còn có vài nhà lãnh đạo chủ yếu của tòa thị chính Sở Bắc như phó chủ tịch tỉnh, cục trưởng Cục Cảnh sát, cục trưởng Cục Thuế, cục trưởng Cục Thương mại tỉnh, v.v..

Thậm chí còn cử hai người phó thống đốc tới chúc mừng.

Tiêu Chí Cương và Lý Linh cực kỳ nở mày nở mặt.

“Không ngờ con gái lấy chồng lại được chủ tịch tỉnh và hai vị phó thống đốc tỉnh tới chúc mừng. Hôm nay quả thật là ngày đáng nhớ của nhà họ Tiêu!”

Khuôn mặt Tiêu Chí Cương hồng hào phấn khởi, nói với Lý Linh: “Thằng nhóc Fukuda rất có năng lực, ngay cả những quan chức cấp cao quan trọng như này cũng mời tới được. Đúng là khiến nhà họ Tiêu chúng ta nở mày nở mặt”.

“Đúng vậy!”, Lý Linh gật đầu, sau đó dặn dò Tiêu Doanh Doanh: “Doanh Doanh, con xem Fukuda đối xử tốt với con như nào, con gả được cho nó là số hưởng đó!”

Tiêu Doanh Doanh cũng vô cùng kinh ngạc, vô thức liếc nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng của Mục Hàn.

Đồng thời cũng thầm nghĩ: “Mục Hàn, anh thấy rồi chứ? Ngày hôm nay tôi kết hôn, ngay cả phó thống đốc tỉnh cũng tới. Giờ đây tôi đã trở thành người mà anh chỉ có thể ngước nhìn!”

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.