Điện Chủ Ở Rể - Mục Hàn

Chương 388



Chương 388: Mời Đại quốc sư đi đến Hoa Hạ

Vì lý do bảo mật, cuối cùng hôn lễ thế kỉ được người người chú ý này lại trở nên cực kì khiêm tốn.

Truyền thông đưa tin về việc này đều chỉ tóm lược qua loa.

Nhưng những chuyện xảy ra sau đó lại ngoài dự liệu của Mục Hàn.

Tiêu Doanh Doanh chủ động hủy hôn đã dẫn đến không ít phỏng đoán của truyền thông.

Vì liên quan đến thân phận của Fukuda, cộng thêm biến cố lần này khiến cho việc hủy hôn bất ngờ thu hút sự chú ý.

Với hiệu quả của điều lệ bảo mật, cánh truyền thông không hề biết lý do thật sự khiến Tiêu Doanh Doanh hủy hôn.

Thế là họ phát huy trí tưởng tượng của mình, đoán rằng Fukuda ngoại tình với người mẫu trẻ đẹp, bị Tiêu Doanh Doanh bắt tại trận.

Dù sao hắn cũng là cậu chủ của tập đoàn Chu Thức, kiểu cậu ấm nhà giàu có thân phận địa vị như vậy chơi bời với người mẫu trẻ đẹp cũng là chuyện bình thường.

Đọc tin tức mà tạp chí nào đó tưởng tượng ra, Mục Hàn không khỏi dở khóc dở cười: “Mấy tờ tạp chí giải trí này đúng là rảnh rỗi phát chán nên trí tưởng tượng bay xa! Bọn họ không đi đóng phim thật là lãng phí tài năng!”

“Lẽ nào không phải vì nguyên nhân đó à?”, Lâm Nhã Hiên chế giễu: “Chẳng lẽ lại vì người chồng chưa cưới trước kia là anh xuất hiện khiến cho lễ cưới của Tiêu Doanh Doanh xảy ra rắc rối”.

“Theo anh thấy đúng là như vậy”, Mục Hàn thở dài thườn thượt, vẻ mặt cảm khái: “Có lẽ anh không xuất hiện ở lễ cưới ấy mới là sự bù đắp tốt nhất cho Doanh Doanh!”

Nhưng chuyện đã đến nước này, Mục Hàn cảm thấy tốt nhất là bây giờ mình không nên can dự vào nữa.

Đó mới là lựa chọn tốt nhất.

“Sao thế, anh đau lòng rồi à?”, Lâm Nhã Hiên bĩu môi.

“Sao thế, em ghen rồi à?”, Mục Hàn lại phản kích.

Lâm Nhã Hiên vừa nghe vậy, gò má lập tức đỏ bừng: “Làm gì có!”

“Có ma mới ghen vì anh!”

Đảo Quốc.

Tòa trụ sở chính tập đoàn Chu Thức.

Fukuda đã về nước, đứng trước bàn làm việc của bố mình Fukuda Yasushi, cung kính nộp lên đơn từ chức.

“Con định về quê sao?”, nhìn kế hoạch của con mình sau khi từ chức, Fukuda Yasushi hơi kinh ngạc: “Có thể nói bố biết vì sao không?”

“Hình như từ khi con trở về từ nước Hoa Hạ, tâm trạng của con luôn không ổn lắm”.

“Chỉ là một người phụ nữ mà thôi, chẳng có gì to tát. Con là người nắm quyền tập đoàn Chu Thức trong tương lai, những người phụ nữ như Tiêu Doanh Doanh con muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu”.

Chuyện Tiêu Doanh Doanh chủ động hủy hôn gây ầm ĩ.

Vì liên quan đến Fukuda nên cũng đã lan tới tận Đảo Quốc.

Nhưng với Fukuda Yasushi mà nói thì những chuyện này chẳng đáng nhắc tới.

Ông ta chưa bao giờ cảm thấy hôn lễ theo phong cách Hoa Hạ của nhà họ Tiêu có gì quan trọng.

“Bố, con đưa đơn từ chức không phải vì Tiêu Doanh Doanh”, Fukuda nghiêm túc nói: “Con chỉ cảm thấy con chưa có đủ kinh nghiệm, cần phải về quê rèn luyện thêm”.

“Con nghĩ được như vậy là rất tốt”, Fukuda Yasushi nghe vậy, gật đầu nói: “Nhưng hiện nay tập đoàn Chu Thức chúng ta đang trong giai đoạn phát triển nhanh chóng, con là cậu chủ tập đoàn, nếu rời đi vào lúc này thì tương lai con tiếp nhận doanh nghiệp, những người đóng góp công lao to lớn chưa chắc đã phục con”.

“Con hiểu những điều này, nhưng trước mắt vẫn chưa phải lúc chúng ta lấy đá chọi đá với tập đoàn Phi Long. Con xin khuyên bố một câu, chi bằng dừng tay ở đây đi! Tập đoàn Phi Long là một sự tồn tại mà tập đoàn Chu Thức chúng ta không chọc vào nổi đâu!”

Fukuda đưa ra đề nghị từ đáy lòng.

“Con trai, bố vô cùng thất vọng về con!”, Fukuda Yasushi lại khinh thường nói: “Con mới đi Hoa Hạ một chuyến, gặp phải chuyện hủy hôn đã không gượng dậy nổi rồi ư?”

“Tập đoàn Chu Thức chúng ta là doanh nghiệp công nghiệp hàng đầu ở Đảo Quốc, tập đoàn Phi Long chỉ là một doanh nghiệp nho nhỏ yên phận ở mảnh đất Sở Bắc mà thôi, thế mà con lại đánh giá cao đối thủ, hạ thấp mình như vậy!”

“Xem ra, chuyến đi đến Hoa Hạ đúng là không giúp con tiến bộ chút nào”.

“Bố, đó là lời xuất phát từ đáy lòng của con, mong bố hãy tin con!”, Fukuda nói.

“Thôi bỏ đi, con vẫn nên về quê đi”, Fukuda Yasushi đầy thất vọng nói: “Về quê rồi vừa hay cũng có thể suy nghĩ kĩ lại xem, những hành vi của con hôm nay có chỗ nào giống đàn ông nhà họ Fukuda hay không!”

“Đối thủ là…”, Fukuda còn định nói gì đó, nhưng bị Fukuda Yasushi mất kiên nhẫn xua tay đuổi đi: “Con đi đi!”

Fukuda đầy vẻ bất lực, chỉ đành cúi người thật sâu chào Fukuda Yasushi.

Sau đó thở dài, rời khỏi văn phòng.

“Xem ra đã đến lúc mời Đại quốc sư Abe xuống núi rồi!”

Sau khi Fukuda rời đi, Fukuda Yasushi cũng rời khỏi tòa trụ sở chính của tập đoàn Chu Thức.

Nơi Fukuda Yasushi đến là một bờ sông.

Dưới tán dù che nắng rộng lớn, một ông cụ tóc bạc trắng đang nhàn nhã câu cá.

Mặc dù ông ta ăn mặc rất bình thường, áo kimono, đôi guốc gỗ giống như những người dân Đảo Quốc khác, nhưng cả người ông ta lại toát ra khí thế khiến người nhìn sợ hãi.

Ông ta chính là Đại quốc sư của Đảo Quốc – Abe Seimei!

“Ông Fukuda, ông đến rồi!”, nghe tiếng bước chân đằng sau lưng, Abe Seimei cũng không xoay người lại, chỉ yên lặng câu cá như trước.

“Vâng thưa Đại quốc sư!”, Fukuda Yasushi bước nhanh tới, cung kính nói: “Đại quốc sư, Fukuda Yasushi xin to gan mời cụ xuống núi!”

“Mời tôi xuống núi?”, Abe Seimei cười đáp: “Lẽ nào ông định mời tôi đến Hoa Hạ, tìm người phụ nữ Hoa Hạ đó về giúp đứa con trai không biết phấn đấu của ông sao?”

Mặc dù ẩn cư núi rừng, nhưng Abe Seimei vẫn nắm rõ mọi việc quan trọng của Đảo Quốc.

“Đại quốc sư quá lời rồi”, Fukuda Yasushi lắc đầu đáp: “Lần này tập đoàn Chu Thức của tôi tiến quân vào vùng Sở Bắc nước Hoa Hạ, gặp phải sự cản trở rất lớn từ một doanh nghiệp mang tên tập đoàn Phi Long. Không những bố con Ichiro Watanabe thất bại quay về, mà ngay cả con trai tôi cũng nản lòng thoái chí, dự định về quê luôn rồi”.

“Không biết rốt cuộc tập đoàn Phi Long đó có lai lịch thế nào?”, Abe Seimei đầy nghi ngờ hỏi: “Có vẻ tập đoàn Chu Thức các ông đã phải chịu không ít thiệt thòi trong tay tập đoàn Phi Long nhỉ!”

“Đúng vậy!”, Fukuda Yasushi gật đầu đáp: “Tập đoàn Phi Long ẩn giấu nhân tài, nghe Ichiro Watanabe kể, chỉ một đội trưởng đội bảo vệ của bọn họ đã có thể giết chết Adai và Aji trong chớp mắt!”

“Adai và Aji là đệ tử thân truyền của Đại quốc sư, bản lĩnh của bọn họ thế nào hẳn cụ là người hiểu rõ nhất”.

“Ngay cả Adai và Aji cũng chết rồi sao?”, Abe Seimei ngạc nhiên.

Với bản lĩnh của Adai và Aji, cho dù chưa tới mức vô địch thiên hạ nhưng cũng xếp vào hàng ngũ cao thủ hạng nhất.

Muốn giết chết họ không hề dễ dàng.

Huống hồ là giết chết trong chớp mắt.

“Cho nên, sau khi cân nhắc kĩ càng, tôi cảm thấy chỉ có mời Đại quốc sư xuống núi mới có thể ra mặt cho tập đoàn Chu Thức!”, Fukuda Yasushi cung kính nói: “Tôi kính mời Đại quốc sư xuống núi, đi đến Hoa Hạ vì tập đoàn Chu Thức!”

“Đến Hoa Hạ sao?”, trong mắt Abe Seimei lập tức lộ ra vẻ sợ hãi.

Dù sao, nước Hoa Hạ cũng có tồn tại khiến Abe Seimei vô cùng khiếp sợ.

Sáu năm trước, Abe Seimei đã đi Hoa Hạ một chuyến, suýt chút nữa thì bỏ mạng lại nơi đó.

Nghe thấy lời mời của Fukuda Yasushi, Abe Seimei hơi do dự.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.