Điện Chủ Ở Rể - Mục Hàn

Chương 389



Chương 389: Bức ‘Phú Xuân Sơn Cư’

Thấy Abe Seimei do dự, Fukuda Yasushi lập tức quỳ xuống cầu khẩn: “Đại quốc sư, tôi biết cụ đang lo lắng điều gì”.

“Tuy nhiên, sau trận chiến sáu năm trước, người đó của nước Hoa Hạ đã thoái ẩn từ lâu và từ đó không còn quan tâm đến việc đời nữa”.

“Còn cụ lần này đến Hoa Hạ chỉ để đối phó với một tập đoàn Phi Long cỏn con, hoàn toàn không đáng để người đó để mắt tới”.

“Hơn nữa, ở thế giới hiện tại, ngoài người đó ra, ai có thể là địch thủ của cụ được chứ?”

“Mời quốc sư xuống núi!”

Lời của Fukuda Yasushi đầy tính xúi giục.

Khiến cho Abe Seimei không khỏi chộn rộn trong lòng.

Đặc biệt là lời nịnh bợ của Fukuda Yasushi càng làm cho Abe Seimei có thêm hào khí: “Không sai, Abe Seimei tôi đường đường là đại quốc sư của Đảo Quốc, lẽ nào lại không dám đặt chân đến đất nước Hoa Hạ?”

“Được, tôi đồng ý với ông!”, Abe Seimei gật đầu.

Có được sự đồng ý của Abe Seimei, Fukuda Yasushi lập tức mừng rỡ như điên: “Cảm ơn Đại quốc sư ra tay!”

Abe Seimei suy nghĩ một chút rồi lại nói: “Fukuda Yasushi, mặc dù tôi đã hứa với ông là sẽ đến Hoa Hạ để đối phó với Tập đoàn Phi Long. Có điều chuyến đi này cần phải giữ bí mật”.

“Vì dù sao ông cũng biết Hoa Hạ được coi là cấm địa dành cho lính đánh thuê”.

“Và sau khi người kia xuất hiện, nơi đó còn được gọi là cấm địa dành cho các cao thủ đẳng cấp thế giới!”

“Tôi hiểu ạ!”, Fukuda Yasushi kính cẩn nói.

Thế là Fukuda Yasushi ngay lập tức chuyển tin Abe Seimei sắp đến Hoa Hạ cho bố con Ichiro Watanabe.

Biết rằng Đại quốc sư đích thân đến, bố con Ichiro Watanabe đương nhiên là vui mừng nhảy nhót.

Nên họ đã quên tuột luôn lời dặn phải bí mật hành động của Fukuda Yasushi.

Abe Seimei quả thực rất kín tiếng, thân là một Đại quốc sư nhưng không hề ngồi chuyên cơ mà chỉ giả làm một người dân bình thường, đi hàng không dân dụng quốc tế và đáp xuống sân bay quốc tế Sở Bắc.

Sau khi Abe Seimei xuống máy bay, ông đã nhìn thấy hai bố con Ichiro Watanabe cùng với hàng trăm người đến chào đón từ xa.

Nhìn thấy Abe Seimei, hai bố con Ichiro Watanabe hét lớn: “Chúng tôi xin kính cẩn chào đón Đại quốc sư!”

Thanh thế của họ vô cùng lớn, như thể sợ rằng những người khác không biết rằng Abe Seimei đã đến rồi vậy.

Kiểu đội hình này khiến Abe Seimei thót tim.

Abe Seimei nhìn xung quanh một lượt, ông ta tái mặt khi thấy rất nhiều khách du lịch đang đứng nhìn.

“Lạy chúa, các người thật là phách lối, sợ rằng người đó không biết tôi đã đến Hoa Hạ rồi hay sao?”

Abe Seimei thầm nguyền rủa hai bố con Ichiro Watanabe.

Tuy nhiên, Abe Seimei lại không thể hiện điều đó ra bên ngoài.

Dù sao ông ta cũng là Đại quốc sư của Đảo Quốc.

Không thể tạo ra hình ảnh mình rất sợ người đó cho Đảo Quốc được.

“Đây là Hoa Hạ, không cần thiết phải phô trương như thế này”, Abe Seimei liếc mắt nhìn bố con Ichiro Watanabe, vẻ mặt bình tĩnh: “Tôi đến Hoa Hạ vì công chuyện, không phải đến để giương oai!”

“Phải, phải, phải! Đại sư quốc sư dạy phải!”, Ichiro Watanabe vội vàng gật đầu: “Tôi vốn nghĩ rằng nghi lễ đón chào hoành tráng hơn một chút thì sẽ phô trương được thanh thế của tập đoàn Chu Thức chúng tôi, có thể khiến cho tập đoàn Phi Long biết khó mà lui”.

“Nói cũng phải”, Abe Seimei cau mày: “Tập đoàn Phi Long rất lợi hại sao?”

Thực ra hai bố con Ichiro Watanabe không biết rằng Abe Seimei đang sợ chết khiếp.

“Một tên đội trưởng đội bảo vệ của họ có thể giết chết Adai và Aji”, Ichiro Watanabe nghĩ một chút rồi đáp: “Tôi nghĩ rằng tổng giám đốc Long của họ, và cả ông chủ thần bí đứng phía sau kia có lẽ không phải là hạng vừa”.

“Hừ! Nâng cao sĩ khí của kẻ khác, tự khiến cho mình mất đi uy phong!”, Abe Seimei cười khẩy và tự hào nói: “Bây giờ tôi đã đến rồi, ngày tàn của tập đoàn Phi Long cũng tới rồi!”

Abe Seimei rất tự tin, chỉ cần ông ta không đụng độ phải người đó, toàn bộ cái Hoa Hạ này không có người nào có thể địch lại được với ông ta.

Giết Adai và Aji chỉ trong vài giây đối với Abe Seimei mà nói chẳng qua chỉ là do hắn ở cấp bậc cao hơn hai người đó mà thôi.

Nhưng để đánh bại Abe Seimei thì còn xa lắm.

Thấy Abe Seimei tự tin như vậy, hai bố con Ichiro Watanabe nhìn nhau cười.

“Đại quốc sư từ xa đến, chi bằng trở về tập đoàn Chu Thức nghỉ ngơi trước, nạp lại năng lượng rồi sau này sẽ nói đến chuyện chiến đấu với tập đoàn Phi Long”, lúc này Koichiro Watanabe nói: “Phải rồi, tôi nghe nói rằng Đại quốc sư rất có hứng thú nghiên cứu đồ cổ, nhất là đồ cổ Hoa Hạ phải không?”

“Đúng vậy”, Abe Seimei gật đầu: “Hoa Hạ có lịch sử lâu đời, các triều đại thay đổi liên tục, mỗi khi thống nhất một triều đại đều có tuổi thọ hơn hai trăm năm, trong lịch sử thế giới quả thật hiếm có”.

“Vì vậy, tôi khá hứng thú với việc nghiên cứu các di tích lịch sử của Hoa Hạ, đặc biệt là sưu tập đồ cổ. Mỗi món đồ cổ quý hiếm đều kể về câu chuyện của một triều đại”.

“Vậy thì tốt quá rồi!”, Koichiro Watanabe cười nói: “Đại quốc sư đã từng nghe nói đến bức tranh ‘Phú Xuân Sơn Cư’ hay chưa?”

“Bức ‘Phú Xuân Sơn Cư’?”, Abe Seimei không khỏi sửng sốt nói: “Đây là bảo vật quý hiếm của Hoa Hạ, nghe nói đã bị thất lạc từ lâu. Hiện tại, tất cả các hàng lưu thông trên thị trường chỉ là đồ giả, không đáng để nhắc tới”.

“Đại quốc sư không biết là bức ‘Phú Xuân Sơn Cư’ thực sự đã xuất hiện rồi. Thì ra bảo vật quý hiếm này đã rơi vào tay của Tưởng Đỉnh Thiên, bị Tưởng Đỉnh Thiên cất giữ suốt mười mấy năm qua. Chính vì sự sụp đổ của Tưởng Đỉnh Thiên nên bảo vật quý hiếm này đã xuất hiện một lần nữa!”

“Nhưng thật đáng tiếc, bởi vì khi Tưởng Đỉnh Thiên vừa mới ngã xuống, tình hình trong tỉnh hỗn loạn, khiến bức tranh ‘Phú Xuân Sơn Cư’ này bị tên trộm khét tiếng Uông Dương cướp đi, rơi vào tay người nước ngoài”.

“Trong vài ngày tới, những người nước ngoài sẽ tổ chức một cuộc đấu giá để công bố người chiến thắng cuối cùng của bức ‘Phú Xuân Sơn Cư’ này”.

Koichiro Watanabe nói.

Nghe Koichiro Watanabe nói, Abe Seimei không khỏi cảm thấy bị mê hoặc: “Nếu như tôi có thể lấy được bảo vật này, chết cũng không hối tiếc!”

“Đại quốc sư yên tâm, tập đoàn Chu Thức chúng tôi chắc chắn sẽ chiếm được bảo vật này”, Koichiro Watanabe cười nói: “Hai bố con tôi đã lo lót với bên đấu giá từ trên xuống dưới xong cả rồi, lúc đó sẽ không có ai tranh giá với chúng tôi, bức ‘Phú Xuân Sơn Cư’ chắc chắn sẽ rơi vào tay chúng tôi”.

“Đến lúc đó, bức ‘Phú Xuân Sơn Cư’ chính là đồ của Đại quốc sư rồi!”

“Được, được rồi!”, Abe Seimei lập tức tràn đầy vui mừng, không khỏi vuốt ve lòng bàn tay: “Có được bức ‘Phú Xuân Sơn Cư’ và xử lý xong tập đoàn Phi Long thì lần này tôi đến Hoa Hạ coi như là song hỉ lâm môn rồi”.

Cùng lúc với việc Abe Seimei đến Sở Bắc.

Thập Điện Diêm La – Tần Quảng Vương đến tìm Mục Hàn.

Điều này khiến Mục Hàn rất ngạc nhiên.

“Cậu Mục, lần này tôi đến thăm là có việc muốn xin sự giúp đỡ”, Tần Quảng Vương sốt sắng nói.

Mục Hàn gật đầu nói: “Nói!”

“Là thế này!”, Thập Điện Diêm La – Tần Quảng Vương nói: “Trước đây có một món đồ cổ trong nhà tôi tên gọi là bức tranh ‘Phú Xuân Sơn Cư’. Đây là món đồ cổ độc nhất vô nhị trên thế giới. Cách đây vài năm, vì nịnh bợ Tưởng Đỉnh Thiên nên tôi đã phải cắn răng nhường lại cho cụ ta”.

“Sau khi Tưởng Đỉnh Thiên sụp đổ, bức tranh ‘Phú Xuân Sơn Cư’ đã bị mất tích”.

“Tuy nhiên, gần đây có tin tức rằng một nhà đấu giá nước ngoài sẽ tổ chức bán đấu giá bức tranh ‘Phú Xuân Sơn Cư’”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.