Điện Chủ Ở Rể - Mục Hàn

Chương 390



Chương 390: Hôn lễ thế kỷ

Sau khi nghe Tần Quảng Vương thuật lại, Mục Hàn gật đầu nói: “Thì ra bảo vật quốc gia này đã rơi vào tay người nước ngoài!”

Là một món đồ cổ độc nhất vô nhị ở nước Hoa Hạ, bất kể từ quan điểm kinh tế hay quan điểm khảo cổ học, bức tranh ‘Phú Xuân Sơn Cư’ đều xứng đáng là một món đồ cổ cấp bảo vật quốc gia”.

Vì vậy, không quá lời khi Mục Hàn gọi ‘Phú Xuân Sơn Cư’ là bảo vật quốc gia.

“Đúng vậy!”, Tần Quảng Vương không khỏi thở dài: “Tôi đã cất giữ bức ‘Phú Xuân Sơn Cư’ này mấy chục năm rồi, trước giờ tôi vẫn luôn xem nó như một báu vật gia truyền. Không thể ngờ rằng nó lại rơi vào tay của người nước ngoài, thậm chí còn bị đem đi đấu giá”.

“Khi nghĩ đến điều này, tôi thực sự cảm thấy rất đau buồn!”

Mục Hàn cười nói: “Vậy ông đặc biệt tới gặp tôi là muốn tôi ra tay sao?”

“Không sai”, Tần Quảng Vương đáp: “Từ khi Tưởng Đỉnh Thiên sụp đổ, thế lực của người ngoại quốc càng trở nên bành trướng. Tôi tự hỏi mình rằng tôi không có khả năng lấy lại bức ‘Phú Xuân Sơn Cư’, vì vậy mới to gan đến đây kính mong cậu Mục ra tay giúp đỡ!”

“Bức ‘Phú Xuân Sơn Cư là quốc bảo của Hoa Hạ chúng ta, sao có thể để rơi vào tay bọn mọi rợ ngoại bang chứ?”

Mặc dù các thành viên trong xã hội ngầm của Hoa Hạ vẫn luôn tranh đấu với nhau, họ thường đánh nhau sứt đầu mẻ trán chỉ vì một chuyện cỏn con, nhưng họ lại rất nhất quán trong vấn đề yêu nước.

“Được rồi! Dựa vào lời này của ông, tôi sẽ xử lý chuyện này!”, Mục Hàn cười nói: “Đúng như ông đã nói, quốc bảo của Hoa Hạ ta sao có thể rơi vào tay bọn mọi rợ ngoại bang chứ?”

“Cám ơn cậu Mục!”, Tần Quảng Vương cúi đầu nói.

Mục Hàn xua tay nói: “Tôi là vì Hoa Hạ, ông không cần phải cảm ơn tôi”.

Sau khi Tần Quảng Vương rời đi.

Mục Hàn đến văn phòng của Lâm Nhã Hiên.

Vì sự cố hủy hôn của Tiêu Doanh Doanh, vụ náo loạn được mệnh danh là đám cưới thế kỷ tiếp tục sôi sục, trở thành chủ đề nóng trong nhiều ngày và được truyền thông liên tục đưa tin.

Và lúc này, Lâm Nhã Hiên đang đọc một báo cáo tiếp theo về vụ việc trên.

“Sao hả, em vẫn còn để ý đến chuyện này à?”, Mục Hàn vừa đi vào vừa hỏi.

“Ừ”, Lâm Nhã Hiên gật đầu nói: “Em cảm thấy Tiêu Doanh Doanh quá đáng thương. Vốn tưởng rằng cô ta đã tìm được chỗ dựa của đời mình, nhưng không ngờ kết quả lại như thế này”.

“Em còn muốn xem rốt cuộc cảnh tượng đám cưới thế kỷ này hoành tráng đến mức nào nữa đó”.

“Haha!”, Mục Hàn cười, nói: “Thực ra Tiêu Doanh Doanh không hề đáng thương chút nào. Cô ta kết hôn với gia đình Fukuda chẳng qua là vì bị dẫn dắt bởi lợi ích. Bản thân cô ta không hề thích Fukuda. Cứ thử nghĩ mà xem, nếu Fukuda không phải là tổng giám đốc của tập đoàn Chu Thức, mà chỉ là một người bình thường, em nghĩ Tiêu Doanh Doanh vẫn sẽ kết hôn với anh ta sao? ”

“Nói cũng phải”, Lâm Nhã Hiên nghe vậy cũng cảm thấy có lý.

“Rõ ràng mà! Vì vậy, đối với Tiêu Doanh Doanh, hủy bỏ đám cưới có thể là điều tốt nhất”, Mục Hàn đột nhiên khịt mũi: “Điều khiến người ta thực sự khó chịu chính là phương tiện giải trí vô tận, luôn nắm bắt nỗi đau của người khác, cường điệu lặp đi lặp lại mãi không thôi!”

“Trong làng giải trí đều là như thế cả”, Lâm Nhã Hiên bất lực nói: “Quen rồi thì cũng đành”.

Mục Hàn đã quyết định rằng anh sẽ bảo Mộ Dung Phong có hành động gì đó đánh vào phương tiện truyền thông vốn luôn tập trung vào vấn đề này.

Để Tiêu Doanh Doanh trở lại cuộc sống bình yên mới là tốt nhất.

“Phải rồi, vợ này”, Mục Hàn như lại nghĩ ra điều gì, liền hỏi: “Anh nghe ý tứ trong lời nói của em, hình như em rất ngưỡng mộ đám cưới thế kỷ này thì phải?”

“Lại chẳng à?”, Lâm Nhã Hiên cười: “Có nhiều cặp vợ chồng mới cưới như thế, nhưng có mấy cặp được gọi là hôn lễ thế kỷ chứ?”

“Cũng phải”, Mục Hàn cười nói: “Vợ à, em có nhớ anh đã từng nói với em rằng, anh muốn tổ chức một hôn lễ hoành tráng cho em không?”

“Em vẫn còn nhớ” , Lâm Nhã Hiên gật đầu.

“Anh đã quyết định biến đám cưới của chúng ta trở thành đám cưới đẹp nhất ở đất nước Hoa Hạ, biến em trở thành cô dâu rực rỡ nhất trên thế giới!”, Mục Hàn nói với vẻ nghiêm túc: “Đám cưới của chúng ta mới được gọi là đám cưới thế kỷ!”

Mục Hàn đã lên kế hoạch xong xuôi, khi đám cưới được tổ chức, anh sẽ xuất hiện thật hoành tráng.

Anh sẽ đến rước Lâm Nhã Hiên với tư cách là đại thống soái, hay thậm chí là Điện Chủ Điện Long Vương.

Để Lâm Nhã Hiên trở thành cô dâu khiến người khác phải ghen tị nhất trên thế giới này!

“Em tin anh!”, Lâm Nhã Hiên đáp.

Mặc dù Lâm Nhã Hiên cảm thấy lời nói của Mục Hàn là không thực tế, nhưng cô vẫn động viên anh.

Theo quan điểm của Lâm Nhã Hiên, việc Mục Hàn tổ chức đám cưới thế kỷ cho cô căn bản là không thể.

Suy cho cùng, cái được gọi là đám cưới thế kỷ cũng tốn ít nhất hàng chục tỷ.

Ngay cả gia đình của nhà họ Lâm ở Sở Dương cũng không thể có được đám cưới như vậy.

“Chuyện của Tiêu Doanh Doanh có lẽ đã trở thành dĩ vãng, chúng ta không cần để ý đến nữa”, Mục Hàn không khỏi nghĩ đến chuyện mà Tần Quảng Vương yêu cầu, trong đầu chợt lóe lên: “Vợ này, anh thấy mấy ngày nay em quá bận rộn, đừng để mình bị mệt quá”.

“Hay là như thế này đi, em tự cho mình một kỳ nghỉ, anh dẫn em đi thư giãn nhé”.

“Được”, Lâm Nhã Hiên đồng ý.

Nghe Mục Hàn nói vậy, Lâm Nhã Hiên quả thực cũng cảm thấy có chút mệt mỏi.

Đâu còn cách nào khác, với sự hỗ trợ của tập đoàn Phi Long, hoạt động kinh doanh của tập đoàn Thiên Thành đã được mở rộng một cách rất nhanh chóng.

Cộng thêm việc Tưởng Đỉnh Thiên sụp đổ, tập đoàn Chu Thức liên tiếp chịu sự công kích, thị phần mà tập đoàn Thiên Thành được hưởng rất lớn.

Mục Hàn lái chiếc Mercedes-Benz S-Class chở Lâm Nhã Hiên đến nơi người nước ngoài mở cuộc bán đấu giá.

Hôm nay là ngày họ bán đấu giá bức ‘Phú Xuân Sơn Cư’.

“Í?”, vẻ mặt Lâm Nhã Hiên khó hiểu khi đến nơi đấu giá: “Mục Hàn, không phải anh nói dẫn em đi chơi thư giãn sao? Sao anh lại đến nơi đấu giá?”

“Bởi vì ở đây có một món bảo vật quốc gia!”, Mục Hàn cười thần bí.

Cùng lúc đó.

Hậu trường của nhà đấu giá nước ngoài.

Hai bố con Ichiro Watanabe đang cười nói với một vài người nước ngoài.

Ichiro Watanabe hỏi: “Ông Owen, ông đã thu xếp mọi thứ chưa?”

“Ông Watanabe, xin hãy yên tâm”, Owen gật đầu: “Những người đến buổi đấu giá hôm nay đã được chúng tôi bí mật chăm sóc. Họ sẽ không ra giá đâu”.

“Đến lúc đó, các người có thể lấy đi bức ‘Phú Xuân Sơn Cư’ với giá thấp nhất”.

“Thế thì tốt quá rồi!”, Ichiro Watanabe cúi đầu thật sâu: “Tôi, thay mặt cho ông Abe Seimei – Đại quốc sư của Đảo Quốc đáng kính xin gửi lời cảm ơn chân thành nhất tới ông Owen!”

“Ông Watanabe không cần phải cảm ơn tôi!”, Owen mỉm cười và đáp lại: “Tôi cũng rất ngưỡng mộ ông Abe Seimei, đại quốc sư vĩ đại của quý quốc. Thật vinh dự khi được phục vụ ông Abe Seimei!”

Ichiro Watanabe và Owen cùng cười phá lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.