Điện Chủ Ở Rể - Mục Hàn

Chương 436



Chương 436: Tứ đại Hộ vệ và Bát đại Kim cang của Hồng Anh Xã

Chỉ tiếc là còn chưa đợi được Hồng Chân Long nhắm mắt xuôi tay thì Tưởng Đỉnh Thiên đã chết trước rồi.

Nếu không vì gặp phải Mục Hàn, có lẽ Tưởng Đỉnh Thiên đã đợi đến khi Hồng Chân Long chết, rồi mới xuất hiện để đột phá ra khỏi sự đàn áp của Hồng Anh Xã.

Ngoài Hồng Anh Xã ra, giống như tập đoàn Tam Hưng và cả tập đoàn Chu Thức trước đây, mỗi năm họ cũng phải cống nạp hàng chục tỷ tệ cho Hồng Anh Xã.

Vì dù sao, phạm vi thế lực của Hồng Anh Xã càn quét toàn bộ vùng phía nam của Hoa Hạ.

Nếu muốn kiếm tiền trên địa bàn của Hồng Anh Xã, bắt buộc phải trả một khoản tiền nào đó.

Sau sự sụp đổ liên tiếp của tập đoàn Tam Hưng, Tưởng Đỉnh Thiên và tập đoàn Chu Thức, những đồng tiền được giao đúng hạn theo hàng quý đột nhiên bị đứt đoạn khiến Hồng Chân Long cảm thấy rất kỳ lạ.

Ngoài ra, cụ ta còn nghe được một số tin đồn nên đã cử Tạ Hiểu Phong đi thăm dò thực hư.

Đồng thời, cũng là để rèn luyện kinh nghiệm cho Tạ Hiểu Phong.

Mở đường cho hắn tiếp quản vị trí dẫn dắt Hồng Anh Xã trong tương lai.

“Sư tôn, chúng đệ tử sai rồi!”

“Xin Sư tôn hãy trừng phạt!”

Trong cơn giận dữ của Hồng Chân Long, hàng trăm tên đệ tử lại quỳ rạp xuống, ra sức dập đầu.

Trong số đó, tên đệ tử đứng đầu chủ động xin xông trận: “Sư tôn, chúng đệ tử xin được lấy công chuộc tội, đi đến Sở Dương đưa thi thể của anh Tạ về, để anh Tạ được yên nghỉ nơi mồ yên mả đẹp”.

“Không cần nữa!”, Hồng Chân Long lớn tiếng nói: “Ta muốn đích thân trả món nợ máu cho Hiểu Phong”.

Tạ Hiểu Phong là đệ tử yêu của Hồng Chân Long, cái chết của hắn khiến cụ ta rất đau buồn.

Ban đầu, Hồng Chân Long – người tuổi đã cao, dự định tìm một thời điểm thích hợp để chính thức thông báo với toàn thể Hồng Anh Xã rằng Tạ Hiểu Phong sẽ trở thành người thừa kế đứng đầu tiếp theo.

Nhưng bây giờ mãi mãi không còn cơ hội này nữa.

Nghe những lời của Hồng Chân Long, hàng trăm đệ tử ngay lập tức tỏ vẻ phấn khích.

Bởi vì thủ lĩnh của họ sắp xuất đầu lộ diện.

Ngay khi thủ lĩnh của Hồng Anh Xã xuất hiện, nhất định sẽ làm rung chuyển toàn bộ khu vực phía nam của Hoa Hạ.

Thực lực của Hồng Anh Xã rất mạnh, dưới Hồng Chân Long có Tứ đại Hộ vệ, Bát đại Kim cang, võ nghệ của họ đều cao siêu, bất kỳ ai trong số họ đều có thể giết chết Tưởng Đỉnh Thiên chỉ trong nháy mắt.

Một Tưởng Đỉnh Thiên hùng mạnh đứng trước Hồng Anh Xã thực quá đỗi nhỏ bé.

“Hướng Vấn Thiên!”

Hồng Chân Long hét lớn.

“Thuộc hạ có mặt!”, một gã đàn ông vạm vỡ nhưng đầy lịch lãm bước ra.

Người này là Hướng Vấn Thiên, ‘Thiết thủ’ đứng đầu trong Bát đại Kim cang của Hồng Anh Xã.

Vì đôi tay bằng cát sắt luyện đến mức xuất quỷ nhập thần và bất khả chiến bại nên hắn mới có biệt danh là “Thiết thủ”.

Và Hướng Vấn Thiên có thể xếp hạng đầu trong Bát đại Kim Cang, điều này cho thấy hắn là một người có thực lực vô cùng mạnh.

“Tạ Văn Tây!”, Hồng Chân Long lại gọi một người khác.

“Thuộc hạ có mặt!”, Tạ Văn Tây cũng xuất hiện.

Khác với Hướng Vấn Thiên, Tạ Văn Tây giỏi về võ chân, với cú đánh “Phong thần thoái”, có thể ví von là bất khả chiến bại.

Hắn xếp vị trí cuối cùng trong Tứ đại Hộ vệ.

Thực lực mạnh hơn Hướng Vấn Thiên một chút.

“Hai con hãy nghe lệnh, lập tức lên đường đi đến Sở Dương tìm thi thể của Hiểu Phong!”, Hồng Chân Long hạ lệnh: “Dù đệ tử yêu của ta đã qua đời, nhưng lá rụng cũng phải trở về cội nguồn”.

“Xin tuân theo mệnh lệnh của Sư tôn!”, Hướng Vấn Thiên và Tạ Văn Tây đồng thời đáp lại.

“Chúng con sẵn sàng đi theo Kim cang Hướng và Hộ vệ Tạ đến Sở Dương để tìm lại thi thể của anh Tạ”.

Lúc này, hàng trăm đệ tử liền chủ động xin đi.

“Hiếm thấy các con biết sai sửa sai”, Hồng Chân Long hài lòng gật đầu, nói với Hướng Vấn Thiên và Tạ Văn Tây: “Các con chọn một vài đệ tử tin cậy của mình đi cùng”.

Vì vậy, Hướng Vấn Thiên và Tạ Văn Tây đã lựa chọn một vài đệ tử giỏi để mang theo.

Hướng Vấn Thiên và Tạ Văn Tây khí thế hùng hổ, sau khi đến tỉnh này, họ tìm ngay đến nhà họ Quách.

Kể từ khi Tạ Hiểu Phong tiêu đời chỉ trong một đêm, nhà họ Quách một lần nữa giống như đi tàu lượn siêu tốc, trong phút chốc rơi từ đỉnh cao xuống đáy vực, trở thành mục tiêu của tất cả mọi người ở tỉnh.

Bố con nhà họ Quách cả ngày cửa đóng then cài, run sợ trốn ở nhà.

Một tiếng ‘rầm’ vang lên.

Tạ Văn Tây đạp tung cánh cửa nhà họ Quách với chiêu ‘Phong thần thoái’.

Nhìn thấy những gương mặt xa lạ như Hướng Vấn Thiên và Tạ Văn Tây, hai bố con nhà họ Quách tỏ vẻ bối rối.

Dù sao bố con nhà họ Quách cũng rất quen thuộc với những người thường đến tìm nhà mình.

“Hai người là hai bố con nhà họ Quách?”, Hướng Vấn Thiên hỏi.

“Đúng, đúng!”, Quách Tiếu Thiên gật đầu lia lịa, ngập ngừng hỏi: “Xin hỏi các vị là…”

“Chúng tôi đến từ Hồng Anh Xã”, Hướng Vấn Thiên nói: “Hôm nay chúng tôi đến thủ phủ của tỉnh này để trả thù cho người em là Tạ Hiểu Phong”.

“Thì ra là anh hùng của Hồng Anh Xã, mời các vị vào nhà!”, nghe đối phương báo danh xong, Quách Tiếu Thiên lập tức nở nụ cười.

Thực ra bố con nhà họ Quách đã mơ hồ đoán được thân phận thực sự của Tạ Hiểu Phong.

Họ luôn tin rằng sau khi Tạ Hiểu Phong chết, Hồng Anh Xã sẽ đứng không ngồi yên.

Mặc dù gia đình họ Quách vô cùng thê thảm và bị ức hiếp sau cái chết của Tạ Hiểu Phong, nhưng bố con nhà họ Quách vẫn không chuyển đi chính là để cố thủ ở đây, chờ một ngày các anh hùng của Hồng Anh Xã đến tìm.

Với sự chống lưng của Hồng Anh Xã, những đại ca tỉnh lẻ đó chẳng là cái thá gì cả!

“Sao hả, còn chuẩn bị mời chúng ông vào nhà để uống trà tâm sự sao?”, Tạ Văn Tây ở một bên lạnh lùng hừ một tiếng và túm luôn tay áo của Quách Tiếu Thiên lên, bộ dạng hung hãn độc ác: “Mau nói cho ông biết, thi thể thằng em Tạ Hiểu Phong của chúng ông ở đâu?”

“Tôi không biết”, Quách Tiếu Thiên vội vàng lắc đầu.

“Hả?”, đôi mắt Tạ Văn Tây lóe lên tia lạnh lùng đầy sát ý.

Quách Tiếu Thiên sợ hãi, ông ta vội vàng nói: “Tuy nhiên, tôi nghĩ có một người chắc chắn sẽ biết”.

“Là ai?”, Tạ Văn Tây hỏi.

“Ông ta là chiến thần của nước Tài”, Quách Tiếu Thiên đáp: “Chính ông ta đã giết chết cậu Tạ và cũng là người kiểm soát thế giới ngầm của tỉnh”.

“Giờ ông ta đang ở đâu?”, Tạ Văn Tây tiếp tục hỏi.

“Có lẽ là ở trong câu lạc bộ Boxing”, Quách Tiếu Thiên nói tất cả những gì ông ta biết: “Trước đây câu lạc bộ Boxing là địa bàn của Thái Sư”.

Lúc này Tạ Văn Tây mới buông Quách Tiếu Thiên ra.

 

Hắn quay sang phía Hướng Vấn Thiên và nhếch miệng nói: “Anh Hướng, đi thôi, đến câu lạc bộ Boxing”.

Hướng Vấn Thiên khẽ gật đầu.

Lúc này, câu lạc bộ Boxing đang rất sôi nổi.

Nhất là khi chiến thần của nước Tài tự mình trấn thủ và còn thu nạp thêm một tốp cao thủ nữa.

“Chiến thần, không hay rồi!”, lúc này, bảo vệ ngoài cửa vội vàng tiến vào bẩm báo: “Một đám người cố tình xông vào đây, giống như muốn đập phá vậy”.

“Ồ, thật sao?”, chiến thần nước Tài không khỏi nheo mắt lại, trên mặt lộ ra vẻ bỡn cợt.

Kể từ khi chiến thần nước Tài tiếp quản câu lạc bộ Boxing, không ai dám đến thách thức.

Ngay sau đó, đám người Tạ Văn Tây, Hướng Vấn Thiên bước vào một cách đầy hùng hổ.

Tạ Văn Tây nhìn xung quanh khán giả và hỏi: “Ai là chiến thần nước Tài?”

“Là tôi”, chiến thần nước Tài với cơ thể cường tráng và làn xa ngăm đen bước ra đối mặt với Tạ Văn Tây: “Các người đến phá đám sao?”

“Chúng ông đến đây chỉ vì một chuyện”.

Tạ Văn Tây nói: “Đó chính là Tạ Hiểu Phong”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.