Điện Chủ Ở Rể - Mục Hàn

Chương 439



Chương 439: Bắt Mục Hàn làm con dê thế mạng

Hướng Vấn Thiên là kẻ đơn giản thô lỗ, không hề xem nhà họ Lâm ra gì.

Sau khi bước vào cửa, đầu tiên hắn giới thiệu bản thân, tiếp đó là đưa ra yêu cầu.

Thậm chí không cần bà cụ Lâm trả lời hắn đã xoay người đi luôn.

Bởi vì Hướng Vấn Thiên biết, người nhà họ Lâm sẽ không phớt lờ lời nói của hắn.

Là người đứng đầu Bát đại Kim cang của Hồng Anh Xã, Hướng Vấn Thiên ắt có sự tự tin này.

Hướng Vấn Thiên đến rồi đi như một cơn gió, chỉ để lại đám người bà cụ Lâm trố mắt nhìn nhau.

“Hồng Anh Xã cái gì, Bát đại Kim cang cái gì chứ?”, Lâm Phi Yến ngu ngơ: “Người này dở hơi à?”

Chỉ có bà cụ Lâm lộ vẻ mặt chấn động.

“Hắn là người đứng đầu Bát đại Kim cang của Hồng Anh Xã, Hướng Vấn Thiên!”, bà cụ Lâm dần hoàn hồn, khẽ nói: “Hồng Anh Xã là tổ chức ngầm lớn nhất khu vực phía Nam Hoa Hạ, thành viên trong sáng ngoài tối đủ cả, lên đến hàng trăm nghìn người”.

“Đáng sợ như vậy sao?”, Lâm Nhã Hiên ở bên cạnh không khỏi kinh hãi.

Suy cho cùng bà cụ Lâm cũng là người từng trải, hiểu sâu biết rộng.

Bà ta tuyệt đối sẽ không nói mấy chuyện giật gân nhảm nhí.

“Hàng trăm ngàn người là nói giảm đi rồi”, bà cụ Lâm khẽ gật đầu, vẻ mặt đanh lại nói: “Hồng Anh Xã đã có từ thời phản Khanh phục Tiền, có lịch sử hàng trăm năm, căn cơ sâu xa vững chắc. Nghe đâu thủ lĩnh hiện nay một thân võ nghệ phi phàm, vô địch thiên hạ, dưới trướng có Tứ đại Hộ vệ, Bát đại Kim cang”.

“Bất cứ ai trong số Tứ đại Hộ vệ và Bát đại Kim cang cũng đều có thể giết chết ông trùm số một Tưởng Đỉnh Thiên của tỉnh trong nháy mắt”.

Xuýt!

Nghe bà cụ Lâm nói xong, người nhà họ Lâm không khỏi hít sâu một hơi.

“Thế nhưng, Hồng Anh Xã lợi hại như vậy, nhà họ Lâm ở Sở Dương chúng ta không thù không oán với họ, người tự xưng là Kim cang Hướng Vấn Thiên đó nói vậy là có ý gì?”, Lâm Phi Yến cau mày.

“Ai nói là chúng ta với Hồng Anh Xã không thù không oán chứ?”, Lâm Phi Yến vừa nói xong, Lâm Long liền lên tiếng: “Em nghĩ kỹ lại xem, vừa rồi Hướng Vấn Thiên đã nói gì, tang lễ của em Tạ của hắn, Lâm Nhã Hiên phải chôn cùng”.

“Em Tạ trong lời Hướng Vấn Thiên, nếu anh đoán không nhầm, chính là tên Tạ Hiểu Phong lúc trước!”

“Thì ra là cậu ta!”, bà cụ Lâm đột nhiên cũng hiểu ra: “Không ngờ Tạ Hiểu Phong lại là người của Hồng Anh Xã, chẳng trách lại kinh động đến Hướng Vấn Thiên, người đứng đầu Bát đại Kim cang”.

“Còn một chuyện nữa”, Lâm Long nói tiếp: “Hướng Vấn Thiên đứng đầu Bát đại Kim cang đã đích thân ra mặt, điều này đủ để thấy địa vị của Tạ Hiểu Phong có vị trí cao chứ không hề thấp ở Hồng Anh Xã”.

“Tạ Hiểu Phong vì Lâm Nhã Hiên mà chết, Hồng Anh Xã tất nhiên sẽ không chịu để yên!”

“Chẳng lẽ họ muốn chúng ta đưa Nhã Hiên đến Hồng Anh Xã, để nó chôn cùng Tạ Hiểu Phong sao?”, sắc mặt bà cụ Lâm hết sức khó coi.

“Chứ còn sao nữa?”, Lâm Long nhún vai.

Mặc dù lúc này sự nghiệp của Lâm Nhã Hiên đang trên đà phát triển, nhà họ Lâm cũng được thơm lây, nhưng một khi chọc giận Hồng Anh Xã thì đừng nói là Lâm Nhã Hiên mà ngay cả nhà họ Lâm cũng tiêu đời!

Sau khi cân nhắc thiệt hơn, Lâm Nhã Hiên đã có quyết định cuối cùng tốt nhất.

“Là họa do cháu gây ra, vậy thì cháu sẽ gánh vác”, Lâm Nhã Hiên chủ động lên tiếng.

“Không được”, bà cụ Lâm lắc đầu.

Lúc này Lâm Nhã Hiên là hi vọng để nhà họ Lâm có thể vươn đến vị trí gia tộc hàng đầu ở tỉnh.

Nếu cứ làm vật hi sinh như vậy thì nhà họ Lâm sẽ chẳng còn hi vọng gì nữa.

Nhất định phải nghĩ ra cách vẹn cả đôi đường.

Đúng lúc này, Lâm Phi Yến đột nhiên lớn tiếng gào lên: “Vừa rồi cháu mới thấy một tin tức, Hồng Anh Xã chỉ mặt điểm tên, yêu cầu chiến thần nước Tài, bố con nhà họ Quách ở tỉnh, Lâm Nhã Hiên nhà họ Lâm chúng ta ở Sở Dương chôn cùng với Tạ Hiểu Phong”.

Lâm Phi Yến lắc chiếc di động trong tay.

“Cái gì?”, bà cụ Lâm không khỏi lảo đảo: “Bây giờ xem ra, dù hi sinh một mình Nhã Hiên cũng không thể bảo vệ toàn bộ nhà họ Lâm chúng ta rồi!”

“Bọn họ muốn hủy hoại cả nhà chúng ta!”

“Bà, bà đừng cuống!”, Lâm Long khẽ đảo mắt, cái khó ló cái khôn, nói: “Cháu có ý này”.

“Nói nhanh”, bà cụ Lâm vội vàng thúc giục.

“Mặc dù Tạ Hiểu Phong là vì Nhã Hiên mà chết, nhưng người giết hắn không phải Nhã Hiên”, Lâm Long nở nụ cười nham hiểm: “Ai cũng biết, người thực sự ra tay giết Tạ Hiểu Phong là tập đoàn Phi Long”.

“Mà chuyện này chắc chắn có liên quan đến Mục Hàn”.

“Chúng ta chủ động trói chân trói tay Mục Hàn lại, đưa đến Hồng Anh Xã, nói rõ với bọn họ, Mục Hàn chính là hung thủ giết Tạ Hiểu Phong, khi ấy vì chúng ta đích thân áp giải hung thủ đến cửa, cháu nghĩ Hồng Anh Xã chắc chắn sẽ tha cho chúng ta một đường sống”.

“Ý hay!”, bà cụ Lâm hài lòng gật đầu, nói với Lâm Nhã Hiên: “Nhã Hiên, cháu mau chóng gọi điện cho Mục Hàn, bảo nó qua đây”.

“Không được! Chúng ta làm vậy rõ ràng là để Mục Hàn gánh tội thay!”, Lâm Nhã Hiên lập tức từ chối: “Mục Hàn vì cứu cháu mới đắc tội với Tạ Hiểu Phong, chúng ta không những không biết ơn lại đẩy anh ấy vào bước đường này, cháu tuyệt đối không làm chuyện hèn hạ bỉ ổi như vậy”.

“Đã là lúc nào rồi, còn nói chuyện chính nghĩa liêm khiết”, Lâm Long bĩu môi, châm chọc: “Lâm Nhã Hiên, theo như ý của cô thì nhà họ Lâm chúng ta đáng ra phải gánh tội cùng cô, đều phải chôn theo Tạ Hiểu Phong à?”

“Tôi không có ý đó”, Lâm Nhã Hiên lắc đầu.

“Nếu không có ý đó, vậy làm theo lời bà nội nói đi”, Lâm Long vừa nói vừa giật lấy di động của Lâm Nhã Hiên: “Cô không dám gọi, thì để bố mẹ cô gọi”.

Lâm Long đưa di động cho Tần Lệ: “Gọi đi”.

Lúc này Mục Hàn đang ở phòng làm việc của tổng giám đốc Chúc Long tại tập đoàn Phi Long.

“Đại ca, vừa nãy chiến thần nước Tài đưa tin đến, nói rằng Hồng Anh Xã đã đến tỉnh”, Chúc Long báo cáo: “Bọn họ bày thế trận rất lớn, dẫn đầu là thủ lĩnh Hồng Chân Long, đội ngũ Tứ đại Hộ vệ, còn cả Bát đại Kim cang cùng hàng chục nghìn người trong Hồng Anh Xã, một lần nữa chiếm đóng nhà họ Quách ở tỉnh để tổ chức tang lễ cho Tạ Hiểu Phong”.

“Thì ra Tạ Hiểu Phong là người của Hồng Anh Xã, chằng trách lại ngạo mạn như vậy”, Mục Hàn khẽ gật đầu.

“Đúng vậy”, Chúc Long nói tiếp: “Chắc chắn địa vị của Tạ Hiểu Phong ở Hồng Anh Xã không hề thấp, mới khiến cả thủ lĩnh Hồng Chân Long đích thân đến chủ trì tang lễ, tổ chức theo nghi lễ cao nhất của Hồng Anh Xã”.

“Xem ra, nếu Tạ Hiểu Phong không chết, có thể sẽ trở thành thủ lĩnh của Hồng Anh Xã trong tương lai”, Mục hàn mỉm cười nói: “Hồng Anh Xã lại gióng trống khua chiêng như vậy, chắc chắn sẽ gây ra một trận gió tanh mưa máu nữa”.

“Chúng ta…”

Mục Hàn đang nói thì di động đổ chuông.

Người gọi đến là Lâm Nhã Hiên.

Mục Hàn ngừng nói chuyện với Chúc Long, nghe máy: “Alo, Nhã Hiên à”.

Đầu bên kia điện thoại, không phải là giọng của Lâm Nhã Hiên mà là tiếng của Tần Lệ: “Alo, Mục Hàn, mày đang ở đâu?”

“Mày mau về nhà họ Lâm đi, xảy ra chuyện lớn rồi!”

Nghe thấy giọng điệu lo lắng sốt ruột của Tần Lệ, Mục Hàn đột nhiên nhận ra gì đó: “Không ổn rồi, có lẽ Hồng Anh Xã định ra tay với Nhã Hiên!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.