Điện Chủ Ở Rể - Mục Hàn

Chương 440



Chương 440: Thông báo chết chóc

Mục Hàn đến nhà họ Lâm thì nhìn thấy tất cả mọi người đều ở đó.

Nhưng khuôn mặt ai cũng lộ rõ vẻ buồn bã.

Suy cho cùng, họ đang phải đối mặt với mối đe dọa chết chóc.

Chẳng ai có tâm trạng tốt hơn được.

“Mục Hàn, cuối cùng cậu cũng tới rồi”, nhìn thấy Mục Hàn bước vào, bà cụ Lâm lập tức mắng nhiếc: “Đồ khốn kiếp, cậu đã gây họa lớn cho nhà họ Lâm chúng tôi rồi!”

Trên đường đến đây, thông qua Mộ Dung Phong, Mục Hàn đã biết Hướng Vấn Thiên đã từng đến nhà họ Lâm.

“Ha ha! Chỉ một Hướng Vấn Thiên cỏn con mà đã dọa mọi người sợ hãi đến mức này rồi sao?”, khuôn mặt Mục Hàn không chút biểu cảm: “Vậy theo như ý của bà thì ngay từ đầu tôi nên mặc kệ Nhã Hiên bị tên khốn Tạ Hiểu Phong làm nhục, trơ mắt đứng nhìn sao?”

“Suy luận của mày là kiểu quái gì vậy? Đúng là già mồm lấn át lẽ phải”, bà cụ Lâm phẫn nộ quát: “Dù sao cũng đã rước họa vào thân rồi, Hướng Vấn Thiên cũng đã tới tận cửa, chỉ mặt gọi tên yêu cầu cả nhà họ Lâm chúng tôi phải chôn cùng”.

“Cậu cũng thuộc một phần của nhà họ Lâm, không thoát khỏi liên quan”.

Nghe bà cụ Lâm nói vậy, Mục Hàn không khỏi cảm thấy nực cười.

Trước đây, bọn họ sống chết muốn Lâm Nhã Hiên phủi sạch mối quan hệ với mình, bây giờ cần con dê thế tội lại xem mình là người nhà họ Lâm sao?

“Vậy nên thế nào?”, Mục Hàn lạnh lùng nói.

“Vậy nên chúng tôi buộc phải bắt trói cậu đưa đến linh đường của Tạ Hiểu Phong, đền tội với Hồng Anh Xã”, bà cụ Lâm đáp.

“Nói cách khác, nhà họ Lâm mấy người định hi sinh một mình tôi để đổi lấy cơ hội sống sót của mấy người đúng không?”, Mục Hàn lập tức nhìn thấu tâm tư của bà cụ Lâm.

Mặc dù hơi lúng túng nhưng sắc mặt bà cụ Lâm vẫn không hề thay đổi nói: “Không sai!”

“Mục Hàn, mày đến nhà họ Lâm ở rể, bao năm nay đã được nhà họ Lâm chăm sóc nuôi dưỡng, bây giờ là lúc nhà họ Lâm cần mày thì mày phải đứng ra trước”.

Lâm Long ở bên cạnh, nói không biết ngượng mồm.

“Mục Hàn, anh không thể đi”, lúc này giọng nói Lâm Nhã Hiên vang lên: “Tạ Hiểu Phong vì em nên mới chết, cho dù cần người đền tội thì cũng là em đi”.

“Nhã Hiên, con nói nhảm cái gì đấy”, Tần Lệ vội vàng ngăn cản Lâm Nhã Hiên.

“Khốn kiếp!” bà cụ Lâm lập tức lên tiếng: “Cháu tưởng rằng đây là một vụ làm ăn mua bán à, còn có chỗ trả giá nữa sao?”

Nhìn thấy thái độ của Lâm Nhã Hiên, Mục Hàn cảm thấy trong lòng ấm áp.

Cho dù cả nhà họ Lâm đẩy anh vào hố lửa, nhưng Lâm Nhã Hiên vẫn ủng hộ anh, vậy là đủ rồi.

“Tôi sẽ đến linh đường của Tạ Hiểu Phong”, Mục Hàn nói: “Nhưng tuyệt đối không phải bị mấy người bắt trói áp giải đến đó, chỉ một Hồng Anh Xã cỏn con thôi mà, bọn họ không nhận nổi lời xin lỗi của tôi đâu”.

Mục Hàn phớt lờ đám người nhà họ Lâm, anh quay sang nói với Lâm Nhã Hiên: “Nhã Hiên, đợi anh ba ngày, ba ngày sau, anh sẽ khiến Hồng Anh Xã biến mất ở tỉnh”.

“Mày nghĩ mày là ai? Có tập đoàn Phi Long chống lưng thì khoác lác không biết ngượng mồm vậy à?”, Lâm Long khinh thường nói: “Tập đoàn Phi Long thì sao chứ? Người ta là Hồng Anh Xã! Thế lực rộng khắp vùng đất phía Nam Hoa Hạ đấy!”

“Người đâu, trói Mục Hàn lại cho tôi!”

Lâm Long ra lệnh, lập tức đám người giúp việc nhà họ Lâm bước lên trước, chuẩn bị quật ngã Mục Hàn bất cứ lúc nào.

“Tôi xem ai dám?”, Mục Hàn lớn tiếng quát.

Hừng hực khí thế.

Đám người nhà họ Lâm đều bị dọa sợ mất mật.

Bọn họ đều biết Mục Hàn có võ công cao cường.

Do đó, mãi đến khi Mục Hàn bước ra khỏi cổng nhà họ Lâm, vẫn không có ai dám tiến lên ngăn cản anh.

“Ôi trời, cứ thế để Mục Hàn chạy mất tiêu rồi”, bà cụ Lâm giậm chân nói với vẻ mặt tiếc nuối: “Vậy chúng ta phải giải thích thế nào với Hồng Anh Xã đây!”

Đám người nhà họ Lâm lại buồn phiền lo lắng.

“Ồ! Phi Yến!”, trong tình thế cấp bách, bà cụ Lâm lại nhớ đến anh em Trương Tùng và Trương Khẩn: “Cháu mau nói với Trương Tùng và Trương Khẩn, bảo bọn họ nhờ vả các mối quan hệ ở Đông Hải, nhất định phải đảm bảo an toàn cho nhà họ Lâm chúng ta!”

“Vâng, vâng ạ!”, Lâm Phi Yến lập tức lấy điện thoại ra và nói: “Cháu gọi ngay cho hai anh em nhà họ Trương đây”.

Lúc này.

Trong một chiếc xe Confero.

Sau khi Trương Khẩn kết thúc cuộc gọi với Lâm Phi Yến, Trương Tùng vội hỏi: “Anh, thế nào rồi? Người nhà họ Lâm gọi điện thoại tới, có phải là muốn thông báo với chúng ta chuẩn bị hôn sự với Lâm Phi Yến không?”

“Có cái con khỉ!”, Trương Tùng bực bội nói: “Nhà họ Lâm đúng là lắm chuyện. Từ khi dính vào bọn họ, chúng ta chưa từng gặp chuyện nào tốt cả”.

“Vốn nghĩ rằng, gạo nấu thành cơm với cháu gái nhà họ Lâm, trở thành người nhà họ Lâm, để hai anh em chúng ta trở mình biến thành người giàu có, nhưng hết lần này tới lần khác đều không thuận lợi, lần này lại dây vào phiền phức lớn hơn”.

“Có chuyện gì vậy?”, Trương Khẩn ngờ vực.

“Haizz! Em còn nhớ Tạ Hiểu Phong không?”, Trương Tùng nói: “Tên Tạ Hiểu Phong này vậy mà lại là nhân vật quan trọng của Hồng Anh Xã, bị giết chết vì Lâm Nhã Hiên. Bây giờ Hồng Anh Xã tìm đến tận cửa, chỉ mặt gọi tên, yêu cầu nhà họ Lâm phải chôn cùng Tạ Hiểu Phong”.

“Bà cụ Lâm bảo chúng ta móc nối các mối quan hệ, giải vây cho nhà họ Lâm, trò quái quỷ gì vậy chứ!”

“Ồ! Không dễ dây vào rồi”, Trương Khẩn nghe xong, không khỏi nhíu mày: “Nghe nói thế lực của Hồng Anh Xã rất lớn mạnh, đội kỵ binh tám trăm người của nhà họ Lữ cũng chẳng là cái thá gì khi đứng trước mặt Hồng Anh Xã!”

Trương Khẩn nghĩ một lát rồi hỏi: “Anh, chúng ta nên làm gì đây?”

“Còn có thể làm gì nữa chứ?”, Trương Tùng cười ha hả nói: “Chúng ta cứ tiếp tục im lặng xem thôi”.

“Nếu nhà họ Lâm bị chôn cùng Tạ Hiểu Phong thật thì hai anh em chúng ta lại đổi đối tượng nhà giàu khác”.

“Còn nếu bọn họ có may mắn, lật ngược thế cờ sống sót trở lại thì chúng ta vẫn có thể xuất hiện đúng lúc, tranh công cứu mạng”.

Đến tận bây giờ, đám người nhà họ Lâm vẫn tưởng rằng đội kỵ binh tám trăm người của nhà họ Lữ là bị hai anh em Trương Khẩn, Trương Tùng đánh đuổi.

Điều này khiến anh em Trương Khẩn, Trương Tùng được nếm trải mật ngọt…..

Sau khi rời khỏi nhà họ Lâm, Hướng Vấn Thiên đã đến thông báo với Mục Hàn về việc chôn cùng.

Nhưng vì Mục Hàn đã đến nhà họ Lâm, nên Hướng Vấn Thiên đã đi một chuyến uổng công vô ích.

Tuy nhiên, Hướng Vấn Thiên đã để lại một tờ giấy ở tập đoàn Phi Long, trên đó chỉ viết bốn chữ: Mục Hàn, chôn cùng.

“Mục tiêu tiếp theo, chiến thần nước Tài”.

Sau khi rời khỏi Sở Dương, Hướng Vấn Thiên đi thẳng đến tỉnh.

Lần này đến câu lạc bộ Boxing, ngoài Hướng Vấn Thiên, còn có bốn người khác thuộc Bát đại Kim cang.

Tất cả đều là cao thủ hạng nhất.

Thực lực của mỗi người đều không hề thua kém Hướng Vấn Thiên.

Sở dĩ Hướng Vấn Thiên có thể đứng vững ở vị trí đứng đầu Bát đại Kim cang là bởi vì hắn có tài thao lược hơn bảy người còn lại.

“Ông lại đến rồi”, nhìn thấy Hướng Vấn Thiên xuất hiện, chiến thần nước Tài nói với ẩn ý sâu xa.

“Đúng vậy”, Hướng Vấn Thiên siết chặt hai nắm đấm trước ngực, nói: “Chiến thần nước Tài, hôm nay tôi đến để thông báo cái chết cho ông, trong đám tang của Tạ Hiểu Phong, ông là hung thủ nên cũng phải chôn cùng”.

Đương nhiên chiến thần nước Tài đã biết rõ, Hồng Chân Long – người đứng đầu Hồng Anh Xã đã gióng trống khua chiêng, hừng hừng khí thế đến tỉnh để tổ chức tang lễ cho Tạ Hiểu Phong.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.