Điện Chủ Ở Rể - Mục Hàn

Chương 441



Chương 441: Không thờ Quan nhị gia, chỉ thờ Quỳ Ngưu

Chiến thần nước Tài sống xa xôi tận vùng Đông Nam, tuy không trực tiếp giao đấu với Hồng Anh Xã, nhưng chiến thần nước Tài đương nhiên cũng biết rất rõ về một Hồng Anh Xã nổi tiếng như cồn.

Tuy nhiên, cho dù Hồng Anh Xã có thực lực mạnh mẽ, thì chiến thần nước Tài vẫn rêu rao rằng ông ta là chiến thần của một quốc gia nên đương nhiên không sợ hãi.

Ngoài ra, còn có Mục Hàn đứng phía sau ông ta nữa.

Nhìn ra thế giới, xuất thân của ai có thể lớn hơn đại thống soái?

“Hóa ra ông chính là Hướng Vấn Thiên, người đứng đầu Bát đại Kim cang của Hồng Anh Xã. Nghe nói, ông dùng chiêu ‘Thiết sa chưởng’ một cách vô cùng thuần thục, bất khả chiến bại. Xem ra hôm nay không lĩnh giáo một phen thì không được rồi”.

Chiến thần nước Tài liếc mắt nhìn Hướng Vấn Thiên: “Nếu tôi đoán không sai, ba người phía sau ông chắc cũng thuộc Bát đại Kim cang phải không?”

“Đúng vậy!”, Hướng Vấn Thiên gật đầu: “Chúng tôi chính là Thủy Thượng Phiêu, Lãng Tử Kiếm và Bích Huyết Kiếm của Bát đại Kim cang!”

“Hôm nay, Bát đại Kim cang đã có mặt bốn người chính là để lấy tính mạng của ông, bắt ông phải chôn cùng em Tạ của chúng tôi!”

“Vậy thì phải xem thực lực của mấy vị đến đâu rồi”, chiến thần nước Tài bày ra thế chuẩn bị xuất chiến.

“Lên!”, Tứ đại Kim cang cùng tập hợp lại, Hướng Vấn Thiên tràn đầy tự tin.

Tứ đại Kim cang ai nấy đều có bản lĩnh của riêng mình, đều có điểm mạnh riêng.

Họ cùng lúc tấn công có thể bổ trợ cho nhau.

Ngay lập tức họ tạo ra sức mạnh vô cùng to lớn.

Chiến thần nước Tài liên tục rút lui, không có khả năng chống đỡ.

Sau một trăm chiêu, chiến thần nước Tài đã có phần kiệt sức.

Còn Tứ đại Kim cang của Hướng Vấn Thiên thì càng đánh càng hăng.

Ngay sau đó, Hướng Vấn Thiên đã tìm ra một lỗ hổng và giáng cho chiến thần nước Tài một đòn chí mạng.

Chiến thần nước Tài nôn ra máu ngay lập tức, ngã xuống đất và chết luôn.

“Hãy mang về thi thể của chiến thần nước Tài về để chôn cùng với em Tạ!”, Hướng Vấn Thiên ra lệnh.

Và khi Hướng Vấn Thiên trở lại linh đường nhà họ Quách với xác của chiến thần nước Tài đã gây chấn động toàn bộ thế giới ngầm ở tỉnh.

Vì dù sao chiến thần nước Tài cho dù chỉ là chiến thần của một nước nhỏ ở Đông Nam, nhưng thực lực cũng không phải tầm thường. Thế mà lại bị Tứ đại Kim cang của Hồng Anh Xã do Hướng Vấn Thiên dẫn đầu giết chết.

Đột nhiên, lòng người đều hoang mang hoảng sợ.

“Tốt lắm! Băm xác của chiến thần nước Tài thành trăm mảnh!”, cho dù chiến thần nước Tài đã chết, nhưng vẫn không đủ để khiến Hồng Chân Long giải tỏa cơn phẫn nộ.

Sau đó, Hồng Chân Long lại hỏi: “Đã thông báo cho nhà họ Lâm ở Sở Dương, còn cả cái tên đội trưởng đội bảo vệ của tập đoàn Phi Long đó chưa?”

“Thưa thủ lĩnh, đã thông báo rồi ạ”, Hướng Vấn Thiên cung kính đáp: “Với danh tiếng Hồng Anh Xã của chúng ta, con đoán những người này không dám không đến!”

Ở một bên khác.

Cái chết bi thảm của chiến thần nước Tài đến ngay lập tức tới tai Mục Hàn.

“Không ngờ chiến thần nước Tài lại chết như vậy, thật sự hơi đáng tiếc”, chiến thần nước Tài cũng xem như là một thuộc hạ khá có năng lực mà lại chết như vậy, khiến Mục Hàn thấy tiếc nuối: “Có điều, Hồng Anh Xã dám ra tay ngay trên đầu Mục Hàn này thì những ngày tháng tốt lành của họ cũng xem như chấm dứt rồi”.

Chúc Long hỏi: “Đại ca, hay là tôi lập tức điều quân đến đối phó với Hồng Anh Xã?”

“Không cần”, Mục Hàn lắc đầu: “Người trong giang hồ đều quan tâm tới thực lực thực sự, nếu ta dùng quân đội áp chế, bọn họ nhất định sẽ không phục”.

“Để đối phó với người trong giang hồ thì phải sử dụng cách của người giang hồ”.

“Vì vậy, lần này, tôi định chỉ đưa Quỳ Ngưu đến đó thôi”.

Quỳ Ngưu đứng đầu tứ đại chiến thần dưới trướng của Mục Hàn.

Anh ta thực sự là một người có khả năng địch lại nghìn người.

Ngay khi Mục Hàn triệu tập Quỳ Ngưu và đang trên đường đến nhà họ Quách ở tỉnh thì Hồng Anh Xã cũng đang chờ đợi.

Cho dù linh đường nhà họ Quách không có động tĩnh gì, nhưng cũng không ai dám lên tiếng.

Hồng Chân Long ngồi ở ghế chính, hai mắt nhắm nghiền không nhúc nhích.

Cũng không biết đã qua bao lâu, Hồng Chân Long khẽ mở mắt, liếc nhìn quanh linh đường rồi khẽ hỏi: “Người của nhà họ Lâm và tên đội trưởng đội bảo vệ tập đoàn Phi Long đã đến chưa?”

Lúc này đã hai giờ trôi qua.

Nhưng bên ngoài không hề có động tĩnh gì.

Điều này không khỏi khiến sắc mặt của Hướng Vấn Thiên lộ vẻ mất kiên nhẫn

Đột nhiên, có một tiếng động lớn bên ngoài khu nhà họ Quách.

Một tên đệ tử vội vàng chạy tới, quỳ trước mặt Hồng Chân Long, bẩm báo: “Không hay rồi thưa thủ lĩnh, bên ngoài có hai người đang xông vào đây!”

“Hả?”, Hướng Vấn Thiên hơi cau mày, hắn nói với Hồng Chân Long: “Thủ lĩnh, con đi xem xem”.

Trước khi Hướng Vấn Thiên bước ra khỏi linh đường, một đệ tử của Hồng Anh Xã đã bay ngược trở lại và nặng nề ngã xuống đất.

Quỳ Ngưu bị bao quanh bởi hàng trăm đệ tử của Hồng Anh Xã, anh ta bước vào linh đường như thể đang đi dạo trong một khoảng sân nhàn nhã.

Về phần Mục Hàn, anh luôn siết chặt tay trước ngực và không né tránh bất cứ điều gì.

“Không ngờ ở tỉnh này lại có người như vậy!”, vẻ mặt của Hồng Chân Long có sự thay đổi lớn, cụ ta vội ra lệnh: “Tứ đại Hộ vệ, Bát đại Kim cang, toàn bộ xông hết lên cho ta!”

Những đệ tử bình thường khác lần lượt rút lui.

Tứ đại Hộ vệ và Bát đại Kim cang đồng thời bao vây lấy họ.

“Cuối cùng cũng có đối thủ ra hồn tí rồi”, Quỳ Ngưu khẽ cười.

Vừa rồi Quỳ Ngưu giết chết những đệ tử bình thường của Hồng Anh Xã chỉ trong nháy mắt, đánh không đã một chút nào.

Sức mạnh của Tứ đại Hộ vệ và Bát đại Kim cang rõ ràng là cao hơn nhiều.

“Thật là ngông cuồng!”, Hướng Vấn Thiên dẫn đầu.

Tứ đại Hộ vệ và Bát đại Kim cang cùng lúc tấn công Quỳ Ngưu từ mọi hướng.

Nếu đổi thành cao thủ khác, dưới một đợt công kích dữ dội như vậy, chắc chắn sẽ bị biến thành bã trong giây lát.

Nhưng Quỳ Ngưu như một bóng ma, né tránh những đòn tấn công sau đó nhanh như chớp.

Thậm chí còn có thể rút tay đánh trả.

Chỉ với một chiêu, hai Kim cang đã bị Quỳ Ngưu hạ gục.

Cảnh tượng như vậy khiến Hồng Chân Long không khỏi hít vào một hơi lạnh.

Có thể công kích Tứ đại Hộ vệ và Bát đại Kim cang mà không hề hấn gì, hơn nữa còn hạ gục được hai Kim cang, thực lực của Quỳ Ngưu này quả thực là điên đảo đất trời.

“Anh ta là chiến thần Quỳ Ngưu!”

Lúc này, giữa đám đông có người nhận ra Quỳ Ngưu.

Hóa ra trong số Tứ đại Hộ vệ và Bát đại Kim cang của Hồng Anh Xã, họ vẫn luôn coi Quỳ Ngưu là đối tượng theo đuổi võ học cả đời, hi vọng sẽ có một ngày có thể trở thành đỉnh cao của võ thuật như Quỳ Ngưu.

Đến mức trong một tổ chức trung thành như Hồng Anh Xã, bức chân dung mà họ tôn thờ hàng ngày không phải là Quan nhị gia, mà là bức hình của Quỳ Ngưu.

“Đúng là chiến thần Quỳ Ngưu rồi!”

Hướng Vấn Thiên, Tạ Văn Tây và những người khác cũng lần lượt nhận ra Quỳ Ngưu.

Dù ngày nào họ cũng bái lạy Quỳ Ngưu, nhưng dù sao bức chân dung cũng khác người thật, nên bây giờ mới nhận ra cũng là chuyện bình thường.

“Các người lại nhận ra tôi sao?”, Quỳ Ngưu cũng hơi kinh ngạc.

“Cậu ta thật sự là chiến thần Quỳ Ngưu sao?”, ngay cả Hồng Chân Long đang ngồi ở ghế chính cũng không khỏi căng thẳng, cụ ta xem xét đánh giá Quỳ Ngưu, càng nhìn càng thấy giống với bức hình Quỳ Ngưu mà đám người Hướng Vấn Thiên, Tạ Văn Tây cúng bái.

Dù sao Quỳ Ngưu cũng là một trong tứ đại chiến thần của Hoa Hạ, võ thuật ở đỉnh cao, không phải bất cứ kẻ nào cũng dám mạo danh.

“Nếu đây là chiến thần Quỳ Ngưu, vậy thì người phía sau cậu ta là…”, Hồng Chân Long vô thức nhìn Mục Hàn, trong đầu hiện lên một ý nghĩ kinh khủng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.