Điện Chủ Ở Rể - Mục Hàn

Chương 568



Chương 568 – Vì sao lại gọi Mục Hàn là con hoang?

Sở Chí Toàn hết sức sợ hãi, hắn quỳ xuống xin nhà họ Sở tha thứ nhưng bị đám người nhà họ Sở chán ghét ruồng bỏ.

Sở Nhậm Hành chính thức gạch tên Sở Chí Toàn ra khỏi gia phả.

Sau đó, một nhóm binh lính tiến vào hội trường dẫn Sở Chí Toàn về nơi giam giữ. Cuộc đời sau này của hắn chỉ có thể ở trong nhà giam.

Lúc này, đám người Sở Nhậm Hành đã cực kỳ sợ hãi, liếc nhìn Mục Hàn, chỉ mong anh giơ cao đánh khẽ, tha cho bọn họ một con đường sống.

Mục Hàn chỉ lạnh lùng nói: “Bây giờ các người muốn chết như thế nào?”

Không gian bỗng chết lặng.

Mục Hàn định ra tay với bọn họ sao?

Sở Chiêu Quân ngồi phía sau Mục Hàn, nói với anh: “Anh Mục Hàn, em biết trước đây mấy người gia chủ đã làm không ít việc xấu với anh. Cho dù họ có chết mười lần cũng không chuộc đủ mọi tội lỗi mà họ gây ra”.

“Nhưng mà, dù sao nhà họ Sở ở Đông Hải cũng là nhà mẹ đẻ của anh, nếu giết hết thì e là trái với đạo lý, Chiêu Quân cầu xin anh Mục Hàn có thể giơ cao đánh khẽ cho nhà họ Sở ở Đông Hải được không?”

Gia tộc Sở Thị không thể không ngưỡng mộ Sở Chiêu Quân.

Hai mắt Sở Anh sáng ngời, đã mơ tưởng tới những tháng ngày nở mày nở mặt trong gia tộc Sở Thị.

“Vốn là tôi định trừng phạt nhà họ Sở ở Đông Hải thật nặng”, Mục Hàn cười, gật đầu nói: “Nhưng nếu em Chiêu Quân đã mở lời cầu xin tha thứ thì tất nhiên tôi sẽ nể mặt”.

“Tội chết của nhà họ Sở ở Đông Hải được tha”.

Mục Hàn vừa dứt lời, cả gia tộc Sở Thị đều không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Kẻ nào kẻ nấy đều kích động nhìn Sở Chiêu Quân.

Con nhóc trước đây ai cũng khinh thường, giờ đây lại cố gắng xoay chuyển tình thế cứu lấy cả gia tộc Sở Thị!

“Có điều, tội chết được miễn, nhưng tội sống khó thoát”, Mục Hàn nói tiếp: “Sở Nhậm Hành với tư cách là gia chủ nhà họ Sở ở Đông Hải không làm được việc có ích thì đã đành, còn nhiều lần muốn ám sát tôi. Giờ tôi sẽ tước đi chức vụ gia chủ nhà họ Sở ở Đông Hải, Sở Chiêu Quân sẽ là người kế nhiệm tiếp theo, ông có ý kiến gì không?”

Câu này của Mục Hàn đối với Sở Nhậm Hành mà nói như sét đánh giữa trời quang.

Cụ ta đã nghĩ tới kết cục xấu nhất nhưng hoàn toàn không ngờ cụ ta lại bị Mục Hàn tước đi vị trí gia chủ nhà họ Sở ở Đông Hải.

Có điều, vừa nghĩ tới bản thân cụ ta đã phạm phải tội chết tày trời, nếu còn có thể sống sót kéo dài hơi tàn, vị trí gia chủ của nhà họ Sở ở Đông Hải có là gì đâu chứ?

Sở Nhậm Hành cung kính nói: “Nhậm Hành không có ý kiến gì”.

Một câu nói đã tước đi vị trí gia chủ của nhà họ Sở ở Đông Hải, khiến đám người gia chủ khác của gia tộc Sở Thị như Sở Nhậm Hòa không khỏi kinh sợ run rẩy.

“Anh Mục Hàn, sao lại làm vậy được?”, Sở Chiêu Quân bên cạnh nghe thấy vậy liền vội vàng xua tay: “Chiêu Quân trẻ người non dạ, hiểu biết nông cạn, lại không có danh vọng gì, sao có thể đủ năng lực đảm nhiệm vị trí gia chủ nhà họ Sở ở Đông Hải chứ?”

“Em Chiêu Quân à, em không cần phải khiêm tốn, anh nói em gánh vác được là em gánh vác được”, Mục Hàn mỉm cười nói: “Những gì em đã trải qua anh đều tìm hiểu hết rồi. Đi du học nước ngoài, hơn nữa tốt nghiệp với thành tích xuất sắc nhất. Và hơn hết là phẩm hạnh đoan chính, là người tốt nhất để kế nhiệm vị trí gia chủ của nhà họ Sở ở Đông Hải”.

“Còn danh tiếng của em chưa đủ, sau này có anh chống lưng cho ai dám không phục?”

Sở Nhậm Hành lập tức lên tiếng: “Nhậm Hành kính chào gia chủ mới!”

Dứt lời, cụ ta còn chắp tay hành lễ với Sở Chiêu Quân.

“Chúng tôi kính chào gia chủ mới!”

Những thành viên còn lại của nhà họ Sở ở Đông Hải cũng lần lượt làm theo.

Sở Nhậm Hòa nhạy bén cũng bước lên phía trước hùa theo đám đông: “Nhà họ Sở ở Nam Hồ cung chúc gia chủ mới của nhà họ Sở ở Đông Hải!”

“Nhà họ Sở ở Lĩnh Nam cung chúc gia chủ mới của nhà họ Sở ở Đông Hải!”

“Nhà họ Sở ở Bắc Hải cung chúc gia chủ mới của nhà họ Sở ở Đông Hải!”

Những gia chủ nhà họ Sở ở nơi khác cũng tới tấp tiến lên chúc mừng.

Sở Chiêu Quân thấy vậy liền bất lực, chỉ có thể ngầm thừa nhận thân phận này.

Mục Hàn lại nhìn về phía Sở Chí Toàn, nói: “Sở Chí Toàn, anh là lính đào ngũ, lại dám mạo danh thiếu tướng quân đoàn Côn Luân, còn dùng chiêu bài cánh tay đắc lực của tôi. Bây giờ tôi phải đưa anh vào nhà giam, bỏ tù chung thân”.

Giọng Sở Chí Toàn run rẩy: “Kẻ hèn này không có ý kiến gì”.

Giải quyết xong Sở Chí Toàn, Mục Hàn lại quét mắt tới đám người Sở Chí Minh và Sở Chí Bình: “Sở Chí Minh, Sở Chí Bình, hai anh là nhân tài kiệt xuất trẻ tuổi của nhà họ Sở ở Đông Hải, nhưng lại không làm tấm gương tốt cho thế hệ thanh niên, nhiều lần can dự vào những việc gây tổn hại tới tôi, bây giờ tôi cũng sẽ bắt các anh vào nhà giam”.

“Nửa đời còn lại của các anh hãy trải qua trong nhà giam đi!”

Câu nói này đã quyết định số phận nửa đời sau của Sở Chí Minh và Sở Chí Bình.

Sở Chí Minh và Sở Chí Bình ngã phịch xuống ngất xỉu tại chỗ.

Những kẻ cần xử lý không còn nhiều, Mục Hàn quét mắt một vòng, cuối cùng ánh mắt rơi trên người Sở Nhậm Hòa.

Sở Nhậm Hòa không khỏi giật thót tim, vội vàng bày tỏ thái độ nói: “Nhà họ Sở ở Nam Hồ bằng lòng nghe theo sự sai khiến của đại thống soái bất cứ lúc nào!”

“Tôi cần nhà họ Sở ở Nam Hồ các ông bán mạng cho tôi sao?”, Mục Hàn lạnh lùng nói, vẻ mặt khinh thường: “Sở Nhậm Hòa, ông cho rằng tôi không biết thủ đoạn của ông đối với tôi và nhà họ Sở ở Đông Hải sao?”

Sở Nhậm Hòa bị dọa sợ chết kiếp, thấp thỏm bồn chồn, vội vàng quỳ xuống: “Nhậm Hòa biết sai, xin đại thống soái trách phạt!”

“Nể tình ông cũng chưa làm việc gì quá đáng với tôi, nên tôi sẽ phạt nhẹ”, Mục Hàn liếc Sở Nhậm Hòa nói: “Hình phạt của tôi với nhà họ Sở ở Nam Hồ đó là mỗi năm nhất định phải cống nạp một nửa số tài sản cho quân đội Hoa Hạ, bổ sung quỹ quân đội, đóng góp cho quân đội biên phòng của Hoa Hạ”.

Mặc dù thu nhập mỗi năm của nhà họ Sở ở Nam Hồ không bằng nhà họ Sở ở Đông Hải, nhưng cũng kiếm được mười tỷ tệ, nên việc cống nạp một nửa tài sản cũng không phải chuyện to tát gì.

Mỗi năm nộp năm tỷ tệ vào quỹ quân đội, có thể giảm bớt gánh nặng tài chính cho Hoa Hạ.

Thấy những người cần xử lý Mục Hàn đã xử lý xong rồi, lúc này Sở Quy Thiên nói với Mục Hàn: “Sở Quy Thiên thay mặt gia tộc Sở Thị tôn đại thống soái làm chủ nhân của nhà họ Sở trên toàn quốc”.

“Chúng tôi cũng bằng lòng tôn kính đại thống soái làm chủ nhân nhà họ Sở trên toàn quốc!”

Tất cả thành viên trong Sở Thị đồng thanh hô lên.

“Tôi không có hứng thú làm chủ nhân Sở Thị toàn quốc, đứng đầu gia tộc Sở Thị vẫn là cụ tổ đây”, Mục Hàn cười nói: “Chỉ có điều, gia tộc Sở Thị sau này nhất định phải do em Chiêu Quân của nhà họ Sở ở Đông Hải làm chủ”.

“Xin nghe theo mệnh lệnh của đại thống soái!”, Sở Quy Thiên lập tức đồng ý.

Một kẻ đã sống hơn trăm năm như Sở Quy Thiên nhanh chóng bắt lấy ý chính trong lời nói của Mục Hàn.

Chỉ cần gia tộc Sở Thị bọn họ thân thiết với Sở Chiêu Quân của nhà họ Sở ở Đông Hải, thì đồng nghĩa với việc cũng sẽ được đại thống soái che chở! “Mọi việc cứ như vậy đi”, Mục Hàn cũng chẳng buồn quan tâm đến ý đồ nhỏ của Sở Quy Thiên, anh chỉ nghi ngờ hỏi: “Tôi cực kì khó hiểu, tại sao nhà họ Sở ở Đông Hải luôn gọi tôi là đứa con hoang đê hèn?”

Nếu những người khác gọi như vậy thì đã đành.

Nhưng mẹ của Mục Hàn là con gái ruột của Sở Nhậm Hành, mà ngay cả cụ ta cũng gọi như vậy rõ ràng là có vấn đề.

Hơn nữa, chuyện Mục Hàn càng nghi hoặc hơn là trước khi nhà họ Sở ở Đông Hải tìm đến anh, anh hoàn toàn không hề ngờ tới người mẹ ở nhà họ Mục ở thủ đô hóa ra không phải mẹ ruột của anh.

Việc này cũng đã giải thích được tại sao năm đó thầy bói nói Mục Hàn là mệnh sao chổi Thiên Sát Cô Tinh, nên người mẹ đó lập tức vứt bỏ anh, khiến anh bắt đầu cuộc sống trôi dạt bôn ba bên ngoài.

Rõ ràng trong đây có rất nhiều chuyện mà mọi người không hề hay biết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.