Điện Chủ Ở Rể - Mục Hàn

Chương 571



Chương 571 – Tam giác Hoàng Kim, ông chủ khách sạn Lục Gia Chủy

“Thưa đại thống soái, thực lực của nhà họ Triệu đúng là rất mạnh”.

Sở Nhậm Hành hít một hơi thật sâu và nói: “Để tôi nói thế này cho cậu dễ hiểu, nhà Mộ Dung được biết đến là gia tộc số một trong vương tộc ở Đông Hải, nhưng nhà Mộ Dung không phải là mạnh nhất ở Đông Hải”.

“Thực lực của nhà họ Triệu còn trên cả nhà Mộ Dung”.

Nghe những gì Sở Nhậm Hành nói, Mục Hàn cũng rất ngạc nhiên.

Ở trên đất Đông Hải còn có một gia tộc mạnh hơn cả gia tộc Mộ Dung?

“Đúng vậy”, nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của Mục Hàn, Sở Nhậm Hành giải thích: “Ở đất Đông Hải, gia tộc quyền lực nhất chính là Tam giác Hoàng Kim và ông chủ của khách sạn Lục Gia Chủy”.

“Thế nào gọi là Tam giác Hoàng Kim?”, Mục Hàn rất tò mò.

“Tam giác Hoàng Kim dùng để chỉ nhà họ Triệu, nhà họ Hà và nhà họ Nhậm”, Sở Nhậm Hành nói: “Cho dù là nhà nào trong ba nhà họ Triệu, họ Hà và họ Nhậm thì cũng đều là gia tộc có thực lực mạnh nhất ở lãnh thổ Đông Hải. Mối quan hệ giữa họ vô cùng mật thiết, ngay cả nhà Mộ Dung cũng không phải đối thủ của họ”.

“Năm đó tôi đồng ý để mẹ cậu và nhà họ Triệu ký hôn ước cũng là vì muốn dựa trên việc kết thông gia giữa các gia tộc, mượn sức mạnh của họ Triệu để nâng cao địa vị của nhà họ Sở”.

Nếu như nhà họ Triệu mạnh hơn gia tộc đứng đầu là gia tộc Mộ Dung thuộc vương tộc Đông Hải, thì Sở Nhậm Hành có suy nghĩ này cũng không có gì là lạ.

“Còn ông chủ của khách sạn Lục Gia Chủy thì sao? Người đó có lai lịch thế nào?”, Mục Hàn tiếp tục hỏi.

“Chủ của khách sạn Lục Gia Chủy tên là Tư Mã Vô Tình. Ông ta được cho là nhân vật bí ẩn nhất trong các thế lực ở Đông Hải. Lý lịch của ông ta vô cùng sâu xa. Bất cứ ai bị kẻ thù truy đuổi hoặc phạm tội, chỉ cần trốn trong khách sạn Lục Gia Chủy, trở thành khách của Tư Mã Vô Tình thì chắc chắn sẽ được bình an vô sự”.

Sở Nhậm Hành nói.

“Tại sao?”, Mục Hàn cau mày: “Bởi vì Tư Mã Vô Tình sẽ bảo vệ bọn họ, đúng không?”

“Chính là như vậy”, Sở Nhậm Hành gật đầu.

“Thật là nực cười”, Mục Hàn khịt mũi đầy vẻ khinh bỉ: “Nếu như vậy, cho dù tôi có tùy tiện giết hàng trăm người trên đường, một khi bị chính quyền truy bắt, chỉ cần tôi trốn vào trong khách sạn Lục Gia Chủy thì chính quyền cũng không làm gì được tôi?”

“Không sai”, Sở Nhậm Hành nói: “Đúng là Tư Mã Vô Tình có khả năng này”.

Mục Hàn bàng hoàng.

Không ngờ ở một nơi như Đông Hải với vô số cao thủ như vậy còn có một kẻ như thế.

Tuy nhiên, Mục Hàn cũng không tìm hiểu kỹ về Tư Mã Vô Tình và khách sạn Lục Gia Chủy nữa.

Vì dù sao, ông ta có thể tồn tại ở Đông Hải lâu như vậy, đương nhiên là có cách riêng của mình.

Đột nhiên Mục Hàn nghĩ tới một vấn đề: “Năm xưa cậu chủ nhà họ Triệu có hôn ước với mẹ tôi có lai lịch như thế nào?”

“Tại sao nhà họ Triệu lại hận tôi như vậy?”

Có thể thấy, việc nhà họ Triệu sai người gửi đồng hồ và quan tài cho Mục Hàn chứng tỏ nhà họ Triệu hận anh đến tận xương tủy.

Tất cả những điều này hẳn là vì mẹ ruột của anh.

“Nói đến cậu chủ nhà họ Triệu này, cậu ta tên là Triệu Lâm Phong, là một công tử bột không có tài cán gì, nhưng lại được nhà họ Triệu lập làm người thừa kế đầu tiên. Đứa con trai nhà họ Triệu này trước giờ rất háo sắc, trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi. Những cô gái mà cậu ta nhắm trúng, về cơ bản đều không thể thoát khỏi nanh vuốt của cậu ta”.

“Khi đó vì cậu ta nhắm trúng mẹ ruột của cậu nên mới đến nhà họ Sở chúng ta cầu hôn”.

“Vì kiêng dè thực lực của nhà họ Triệu, hơn nữa tôi cũng muốn lợi dụng nhà họ Triệu nên đã đồng ý với cuộc hôn nhân này”.

“Tuy rằng mẹ ruột của cậu không thích cậu chủ nhà họ Triệu, nhưng vì lợi ích của nhà họ Sở, cộng với việc cậu chủ nhà họ Triệu thề thốt đảm bảo rằng cả đời này cậu ta sẽ chỉ yêu mẹ ruột của cậu thôi nên mẹ ruột của cậu cũng ngầm đồng ý với cuộc hôn nhân này”.

“Ai biết thời gian tốt đẹp lại không kéo dài, rất nhanh sau đó mẹ ruột của cậu đã phát hiện ra cậu ấm họ Triệu này không hề thay đổi tính tình, năm lần bảy lượt bị mẹ cậu tận mắt bắt gặp cậu ta trêu ghẹo con gái khắp nơi, làm hại phụ nữ đã có chồng”.

“Mẹ ruột của cậu rất thất vọng về điều này, sau đó mới xảy ra những chuyện ở thủ đô”.

Sở Nhậm Hành chậm rãi nói.

“Cho nên, sau khi mẹ ruột của tôi từ thủ đô trở về liền tiết lộ tin tức bà ấy đã mang thai, khiến cho nhà họ Triệu mất mặt nên mới thẹn quá hóa giận?”, Mục Hàn lập tức hiểu ra.

“Đúng vậy”, Sở Nhậm Hành gật đầu: “Đặc biệt là Triệu Lâm Phong, cậu ta cảm thấy mẹ ruột của cậu cắm sừng mình, đó là sự sỉ nhục lớn nhất đối với nhà họ Triệu. Nhiều năm qua, nhà họ Triệu đâu đâu cũng đều nhắm vào nhà họ Sở ở Đông Hải chúng ta”.

“Chỉ là sau này nhà họ Sở ở Đông Hải chúng ta được xếp vào Top mười vương tộc mới khiến cho nhà họ Triệu kiềm chế lại một chút. Dù sao nếu như mười vương tộc hợp lực lại thì nhà họ Triệu cũng phải kiêng dè vài phần”.

“Không ngờ, nhà họ Triệu này lại đáng ghét như vậy!”, nghe xong lời này, Mục Hàn đầy phẫn nộ: “Nhà họ Triệu gửi đồng hồ và quan tài đến hoàn toàn là vì thù hận mẹ tôi, muốn trút giận lên người tôi”.

“Nếu nhà họ Triệu dừng lại ở đây thì thôi bỏ đi, nếu không tôi tuyệt đối sẽ không mềm lòng”.

Nghe Mục Hàn nói vậy, Sở Nhậm Hành không khỏi run lên.

Dù sao thì Sở Nhậm Hành vẫn còn nhớ rất rõ cách mà Mục Hàn đối phó với nhà họ Sở.

Nhà họ Triệu dây vào ai thì không dây, lại dây đúng vào vị này!

“Chuyện của nhà họ Triệu tạm thời gác lại một bên đã”, Mục Hàn suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi đến xem nơi mẹ ruột của tôi từng ở đã”.

“Được”, Sở Nhậm Hành lập tức đồng ý: “Để Chiêu Quân đưa cậu đi”.

“Dù gì thì mối quan hệ giữa Chiêu Quân và mẹ ruột của cậu là tốt nhất”.

“Cũng được”, Mục Hàn gật đầu.

Thế là Sở Nhậm Hành gọi cho Sở Chiêu Quân đưa Mục Hàn đến căn phòng nơi Sở Vân Lệ từng ở.

Sở Chiêu Quân nói: “Anh Mục Hàn, thực ra ông nội vẫn rất yêu thương cô Vân Lệ. Anh xem căn phòng này, bố trí y chang trước khi cô Vân Lệ rời đi. Hơn nữa ngày nào ông nội cũng cho người quét dọn, chỉ để đợi cô Vân Lệ có thể quay về ở”.

Mục Hàn nhìn đồ đạc trong phòng không khỏi thở dài.

Ở một nơi khác.

Nằm trong trang viên ở nơi nào đó của Đông Hải.

Ba gia chủ Triệu Lâm Phong, Hà Gia Tiến, Nhậm Trường Phong của ba gia tộc họ Triệu, họ Hà và họ Nhậm thuộc Tam giác Hoàng Kim đang ngồi quanh bàn bài chơi mạt chược rất chi là thoải mái.

“Nghe nói đứa cháu hoang của nhà họ Sở ở Đông Hải đã trở lại?”, Nhậm Trường Phong hỏi.

“Đúng vậy”, Triệu Lâm Phong gật đầu: “Lần này gia tộc Sở Thị toàn quốc tổ chức buổi họp thường niên, nhà họ Sở ở Đông Hải còn tìm đứa con hoang này về, rõ ràng là để cho cậu ta nhận tổ quy tông”.

“Tôi đã đặc biệt cử người mang tặng một chiếc đồng hồ và một chiếc quan tài, chính là muốn răn đe tên nghiệt chủng Mục Hàn đó, để cậu ta hiểu được, cậu ta chẳng qua chỉ là đứa con hoang mà thôi”.

“Nhưng Sở Nhậm Hành làm như vậy rốt cuộc là có ý gì?”, Hà Gia Tiến bĩu môi nói: “Rõ ràng biết là năm đó mẹ ruột của thằng con hoang đó đã mang đến sự sỉ nhục to lớn cho nhà họ Triệu mà còn dám tiếp nhận nó tại buổi họp thường niên của gia tộc Sở Thị toàn quốc. Rõ ràng là không coi Tam giác Hoàng Kim chúng ta ra gì mà”.

“Bố, chi bằng để con ra mặt chất vấn Sở Nhậm Hành đi”, lúc này con trai Triệu Lâm Phong là Triệu Ba Lãng chủ động xin đi.

“Không hay rồi thưa ba vị gia chủ!”

Lúc này, bên ngoài truyền đến một tiếng hét lớn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.