Điện Chủ Ở Rể - Mục Hàn

Chương 574



Chương 574 – Mười tám người bằng đồng

Không chỉ Triệu Lâm Phong mà ngay cả Hà Gia Tiến và Nhậm Trường Phong cũng không khỏi run lẩy bẩy.

Trước nay, Tam giác Hoàng Kim ở Đông Hải và Tư Mã Vô Tình – ông chủ khách sạn Lục Gia Chủy vẫn được coi là những thế lực mạnh nhất ở Đông Hải, chưa từng có ai dám chủ động dây vào họ.

Ngay cả năm mươi vương tộc ở Đông Hải cũng không dám.

Bây giờ cao thủ cấp tông sư có thực lực mạnh nhất dưới trướng của họ thế mà lại bị bốn thanh niên chưa đến ba mươi này tiêu diệt một cách nhẹ nhàng, điều này khiến họ hoàn toàn bị sốc.

“Cậu có bản lĩnh như vậy, e không phải là người bình thường nhỉ?”, Nhậm Trường Phong hỏi.

Dù sao cũng là Tam giác Hoàng Kim ở Đông Hải, họ chưa từng khiếp sợ đến vỡ mật như vậy.

“Ông muốn biết thân phận của đại ca bọn này à?”, Hoàng Điểu khẽ cười, khinh bỉ nói: “Các ông vẫn chưa đủ tư cách để biết thân phận của đại ca chúng tôi”.

Câu nói của Hoàng Điểu khiến Nhậm Trường Phong không thể nói được gì.

Dù sao người ta cũng có thực lực.

Lần đầu tiên Tam giác Hoàng Kim ở Đông Hải cảm nhận được sự nguy hiểm.

“Các ông không cần phải biết thân phận của tôi”, Mục Hàn cũng bình thản nói: “Hơn nữa, chuyện của tôi không liên quan đến các ông, tôi chỉ muốn giết Triệu Lâm Phong thôi”.

“Nhưng nếu có người muốn cản trở tôi, tôi cũng không để ý mình giết thêm một người đâu”.

“Trường Phong, Gia Tiến, các ông phải bảo vệ tôi!”, Triệu Lâm Phong đã hoảng sợ mất hồn mất vía.

Hà Gia Tiến và Nhậm Trường Phong bốn mắt nhìn nhau, khẽ gật đầu tỏ ý Triệu lâm Phong đừng lo.

Hà Gia Tiến và Nhậm Trường Phong đều hiểu rõ, vận mệnh của Tam giác Hoàng Kim ở Đông Hải vẫn luôn gắn với nhau, hợp thành một thể. Một khi Mục Hàn giết Triệu Lâm Phong ngay trước mặt họ thì sau này Tam giác Hoàng Kim không còn mặt mũi nào tồn tại ở Đông Hải nữa.

“Quả nhiên cậu rất độc đoán”, Hà Gia Tiến nói: “Mặc dù cậu có thực lực mạnh nhưng Tam giác Hoàng Kim chúng tôi đã tung hoành ở Đông Hải mấy chục năm rồi. Nếu hôm nay cậu giết một trong ba người bọn tôi, e là sau này sẽ liên tục gặp rắc rối”.

“Làm người nên để lại cho người khác một đường lui, sau này còn dễ gặp lại nhau”.

“Tôi nghĩ không cần thiết phải vậy”, Mục Hàn vẫn bình tĩnh nói: “Người tôi từng giết không dưới mười nghìn người thì cũng hàng nghìn người, thế nên người muốn tìm tôi để báo thù cũng rất nhiều, tôi cũng không ngại có thêm một rắc rối là các ông đâu”.

“Cậu!”, thấy Mục Hàn không nhân nhượng, Hà Gia Tiến và Nhậm Trường Phong đều rất tức giận nhưng lại không thể làm gì.

Dù sao các cao thủ ở đây không ai có thể đánh lại với bên Mục Hàn.

“Ha ha ha! Không ngờ đường đường là Triệu Lâm Phong – một trong các Tam giác Hoàng Kim ở Đông Hải cũng sợ cái ngày phải chết!”, thấy Triệu Lâm Phong sợ tè ra quần, Mục Hàn không khỏi cảm thấy vui sướng nói: “Đây chính là cái thực lực được coi là đứng trên vương tộc ở Đông Hải à? Đúng là một đống phân chó!”

“Nhưng Triệu Lâm Phong ông càng sợ chết thì tôi càng cảm thấy thú vị”.

Mục Hàn híp mắt như thợ săn nhìn chằm chằm con mồi mình sắp bắt được vậy: “Như thế này đi, Triệu Lâm Phong, tôi và ông cùng chơi một trò chơi”.

“Trò… trò gì?”, Triệu Lâm Phong sợ sắp khóc đến nơi rồi.

“Trò này có tên là mèo bắt chuột”, Mục Hàn ung dung nói: “Bắt đầu từ lúc này, tôi là mèo, ông là chuột. Tôi cho ông mười phút để chạy trốn, nếu ông có thể chạy thoát thì xem như tôi thua”.

“Còn nếu ông bị tôi bắt được thì cái mạng của ông thuộc về tôi”.

Dứt lời Mục Hàn hất cằm với Hoàng Điểu nói: “Bắt đầu tính giờ đi”.

Hoàng Điểu lấy đồng hồ đeo tay ra bắt đầu đếm thời gian: “Chín phút năm mươi chín giây, chín phút năm mươi tám giây…”

Thấy vậy, Triệu Lâm Phong lập tức chạy về phía gác xép đằng sau.

Vì chỉ có nơi đó, Triệu Lâm Phong mới cảm thấy an toàn.

Cửa của căn gác xép này khá dày và nặng, hơn nữa còn có mười tám người bằng đồng đứng canh gác, bên trong giấu các loại cơ quan ám khí mà chỉ có Tam giác Hoàng Kim mới biết được vị trí.

Càng quan trọng hơn là căn gác xép này còn có một con đường bí mật, dẫn thẳng đến khách sạn Lục Gia Chủy.

Có thể gọi là được phòng ngự toàn diện.

Lúc đầu xây dựng căn gác xép này, mục đích của Tam giác Hoàng Kim là để phòng bị ngày này.

Chỉ là Tam giác Hoàng Kim không ngờ lại để một mình Triệu Lâm Phong dùng.

Triệu Lâm Phong trốn vào gác xép, sau khi lên tầng hai ông ta mới có cảm giác tự tin.

Ông ta mở cửa sổ ra, ngông nghênh nói với Mục Hàn: “Này, thằng kia, không cần phải đợi mười phút nữa, cậu có thể vào được trong căn gác xép này thì xem như tôi thua!”

“Hả?”, Mục Hàn cũng không ngờ Triệu Lâm Phong lại còn dám ngạo mạn như vậy.

Anh lập tức tức giận nói: “Được, nếu ông đã muốn chết nhanh như vậy thì tôi giúp ông toại nguyện!”

Mục Hàn dẫn tứ đại chiến thần đi đến trước cửa căn gác xép.

Sau khi Chúc Long đá bay cánh cửa gác xép thì phát hiện bên trong còn một cánh cửa bằng đá vô cùng chắc chắn nữa. Nhìn từ bên ngoài thì cánh cửa đó phải nặng gần một nghìn cân.

Nếu không dùng kỹ năng thì khó mà mở được.

“Chỉ là một cánh cửa đá thôi”, lúc này Thao Thiết bước đến: “Tiểu Long, anh tránh ra đi, để tôi”.

Thao Thiết đi đến trước cánh cửa đá, hơi ngồi xổm xuống, rồi dựa vào sức của hai tay đục hai điểm tạo lực trên cánh cửa.

Sau đó từ hai điểm tạo lực này mới dùng hết sức đẩy cánh cửa bằng đá.

Hà Gia Tiến và Nhậm Trường Phong há hốc mồm: “Trời ạ, đây còn là người sao?”

Ngay cả Triệu Lâm Phong đang ở trên tầng hai nhìn xuống cũng không khỏi giật mình hoảng sợ.

Sau khi Mục Hàn dẫn Chúc Long, Hoàng Điểu và Quỳ Ngưu vào trong, Thao Thiết bỗng kêu to một tiếng, cánh cửa trên đỉnh đầu bị nứt toạc phát ra âm thanh đinh tai nhức óc.

Cả căn gác xép như như trải qua một trận động đất.

Nó rung lắc đến mức Triệu Lâm Phong đứng không vững suýt nữa là văng ra ngoài cửa sổ.

Sau khi Mục Hàn và tứ đại chiến thần vào trong thì thấy trong không gian tối mờ bỗng xuất hiện mười tám người đàn ông lực lưỡng cả người để trần chỉ mặc một cái quần trong.

Cả người họ đều có màu đồng cổ.

Mặt mày ai nấy không có biểu cảm gì, hai tay hợp lại thành chữ thập, miệng niệm câu thần chú của Phật.

“Đây là cái gì?”, Mục Hàn cũng hơi tò mò.

“Ha ha ha!”, Triệu Lâm Phong ở trên tầng hai có thể theo dõi tình hình ở tầng một bằng video giám sát không khỏi bật cười thành tiếng: “Họ là mười tám người bằng đồng, xuất thân từ Thiếu Lâm Tự ở Tung Sơn”.

“Võ công trên thế giới không vượt qua được Thiếu Lâm, mạnh nhất chính là mười tám người bằng đồng”.

“Mười tám người bằng đồng ra đòn thì ai mà có thể thắng được”.

“Điêu ngoa!”, Quỳ Ngưu là người không phục đầu tiên, anh ta nhanh như chớp lao đến ra đòn với mười tám người bằng đồng.

Mười tám người bằng đồng lập tức xếp thành một trận pháp, mỗi người thay phiên nhau đối phó với Quỳ Ngưu.

Hơn nữa tốc độ của mười tám người bằng đồng này không hề chậm khiến Quỳ Ngưu không khỏi cảm thấy hơi ngạc nhiên: “Quả nhiên thực lực mạnh hơn mấy cao thủ cấp tông sư bên ngoài nhiều!”

“Lâu rồi không gặp phải đối thủ cấp bậc này rồi!”

Quỳ Ngưu càng đánh càng phấn khích.

Một người đấu với mười tám người.

“Quỳ Ngưu, tôi đến hỗ trợ anh!”, lúc này Thao Thiết cũng gia nhập vào trận chiến.

Quỳ Ngưu và Thao Thiết hợp sức lại thì uy lực lập tức có thể hủy diệt cả trời đất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.