Điện Chủ Ở Rể - Mục Hàn

Chương 577



Chương 577 – Thu hoạch lớn nhất

Tư Mã Vô Tình thấy Mục Hàn thật sự muốn giết Triệu Lâm Phong liền bước đến chặn trước mặt anh, nói: “Cậu bạn à, tôi thấy các cậu có võ công cao cường, chắc chắn không phải những nhân vật tầm thường”.

“Hay là thế này, nể mặt Tư Mã Vô Tình tôi, tôi bảo Triệu Lâm Phong xin lỗi cậu, chuyện này coi như bỏ qua”.

“Chúng ta cũng bắt tay giảng hòa, coi như Tư Mã Vô Tình tôi kết bạn với cậu!”

Câu nói của Tư Mã Vô Tình đã khiến tất cả mọi người xung quanh đều kinh ngạc không thôi.

Phải biết là với địa vị của Tư Mã Vô Tình ở Đông Hải, ông ta sẽ không chủ động đi kết giao với người khác. Từ trước tới giờ không ai có thể khiến Tư Mã Vô Tình chủ động mở miệng kết giao.

Rõ ràng Tư Mã Vô Tình đã rất nể mặt Mục Hàn.

Mục Hàn không khỏi mỉm cười.

Tên Triệu Lâm Phong đã hại cả đời mẹ anh đang ở gần trong gang tấc, báo thù rửa hận còn đang ở ngay trước mắt mà Tư Mã Vô Tình lại bảo anh bỏ qua ư?

Sao có thể chứ?

“Đúng đúng đúng, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi!”, Triệu Lâm Phong cũng vội vã bày tỏ thái độ, hùa theo kiến nghị của Tư Mã Vô Tình.

“Xin lỗi sao?”, Mục Hàn cười phá lên: “Nếu xin lỗi có tác dụng thì cần cảnh sát để làm gì?”

“Ông hại cả đời mẹ tôi mà chỉ muốn dùng một câu xin lỗi là xong à?”

“Hôm nay tôi nhất định phải giết ông!”

Mục Hàn bỗng giơ tay lên, cơ bắp nổi cuồn cuộn.

“Cậu không nên kích động như vậy, chi bằng chúng ta hãy kết bạn với nhau”, Tư Mã Vô Tình thấy thế liền kêu lên.

Nếu thật sự để Mục Hàn giết Triệu Lâm Phong, thì những ngày sau này của Tư Mã Vô Tình sẽ không còn chỗ đứng ở Đông Hải nữa.

Suy cho cùng, các hào kiệt giang hồ đều tín nhiệm Tư Mã Vô Tình bởi vì chức năng đặc biệt của khách sạn Lục Gia Chủy.

Nếu cái chức năng đặc biệt này không còn nữa thì Tư Mã Vô Tình cũng mất đi tất cả sự tín nhiệm.

Đây chính là đòn chí mạng với Tư Mã Vô Tình.

“Ông muốn kết bạn với tôi, cũng không phải không thể”, Mục Hàn vẫn bước tới chỗ của Triệu Lâm Phong: “Đợi tôi giết Triệu Lâm Phong xong, chúng ta sẽ kết bạn”.

“Đừng!”, Tư Mã Vô Tình đột nhiên cao giọng nói: “Cậu đắc tội với tôi, chính là đắc tội với nửa châu Á, hậu quả về sau cậu gánh chịu nổi không?”

“Kẻ thù của tôi khắp năm châu bốn bể, nửa cái châu Á tính là gì”, Mục Hàn lạnh lùng hừ một tiếng, vẻ mặt khinh thường nói: “Ông còn muốn ngăn cản tôi không?”

“Ông chủ Tư Mã, hãy nhìn cho kĩ chuyện gì đang xảy ra, ông dựa vào đâu mà đòi ngăn cản tôi?”

Tư Mã Vô Tình nghiêng đầu, lúc này mới nhớ ra đám đàn em cao thủ của ông ta đều bị đánh ngã lăn xuống đất.

“Triệu Lâm Phong, ông chết đi!”, Mục Hàn bước tới trước mặt Triệu Lâm Phong, nhấc tay ấn vào trán của ông ta.

Chỉ nghe thấy một tiếng “rắc”, đầu của Triệu Lâm Phong đã bị vỡ nát trong phút chốc.

Đôi mắt trắng dã như cá chết, ông ta chết tức tưởi.

“Uổng cho cái danh một trong Tam giác Hoàng Kim ở Đông Hải của Triệu Lâm Phong ông, thật sự chỉ là hư danh mà thôi, còn không chịu nổi một đòn”, Mục Hàn vỗ tay, như thể vừa làm xong một việc rất bình thường.

Sau đó anh bước tới chỗ Tư Mã Vô Tình, cười tươi nói: “Ông chủ Tư Mã, ông vừa nói muốn kết bạn với tôi sao?”

“Không cần nữa đâu”, Tư Mã Vô Tình vừa tỉnh lại trong sự kinh sợ, vẻ mặt bi thương lắc đầu nói: “Tư Mã Vô Tình tôi từ nay trở đi không đội trời chung với cậu, đến chết không tha!”

“Tôi biết cậu rất mạnh, bây giờ tôi lại không thể làm gì được cậu. Nhưng tôi sẽ dùng tất cả nguồn lực và nhân lực của tôi để đối phó với cậu!”

Khách sạn Lục Gia Chủy từ khi thành lập tới nay có một chức năng đặc biệt đó là chỉ cần là khách ở đây thì sẽ được đảm bảo an toàn cá nhân, từ hôm nay trở đi, nó đã bị Mục Hàn phá vỡ.

Danh tiếng của khách sạn Lục Gia Chủy không còn nữa.

Tư Mã Vô Tình cũng không còn mặt mũi ở lại mảnh đất Đông Hải này.

Câu nói của Tư Mã Vô Tình khiến mọi người xung quanh hết sức kinh ngạc.

Vì với nguồn lực và nhân lực của Tư Mã Vô Tình, người mà bị ông ta nhắm tới e là sẽ chết chắc.

“Tùy ông”, nhưng Mục Hàn lại hờ hững nói: “Chỉ cần ông có thực lực này, tôi lúc nào cũng hoan nghênh ông tới tìm tôi!”

Dứt lời, Mục Hàn dẫn tứ đại chiến thần rời khỏi khách sạn Lục Gia Chủy.

Sau khi biết chuyện Mục Hàn tới khách sạn Lục Gia Chủy giết Triệu Lâm Phong ngay trước mặt của Tư Mã Vô Tình, Sở Nhậm Hành cực kì kinh ngạc, đồng thời cảm thấy vô cùng hối hận.

Nếu tiếp nhận Mục Hàn từ sớm thì thực lực của nhà họ Sở ở Đông Hải đã đứng trên đỉnh vinh quang, sẽ không một ai ở Đông Hải có thể lay động được.

Sở Nhậm Hành sẽ vẫn có thể ngồi trên chiếc ghế gia chủ.

Nhưng bây giờ tất cả đã tan thành bọt biển.

Mục Hàn quay trở về nhà họ Sở ở Đông Hải, tán gẫu vài câu với Sở Chiêu Quân rồi về tỉnh.

“Sếp Lâm, anh Mục về rồi!”

Tập đoàn Thiên Thành.

Thấy Mục Hàn quay về, Lăng Sở Sở cực kì vui mừng tới báo cáo cho Lâm Nhã Hiên.

Lúc này, Lâm Nhã Hiên và Phương Viên đang trong phòng họp, bàn bạc về vài dự án của tập đoàn Thiên Thành và tập đoàn Phi Long.

Lâm Nhã Hiên không hề phát hiện ra, lúc Lăng Sở Sở báo cáo thì ánh mắt của Phương Viên sáng rực lên.

Vốn dĩ Lâm Nhã Hiên cũng rất vui khi nghe thấy tin Mục Hàn trở về, nhưng vừa nghĩ tới lần này Mục Hàn đi Đông Hải dự buổi họp thường niên của nhà họ Sở thì cho rằng anh lại ỷ lại nhà họ Sở, lời đến miệng lại biến thành: “Về thì về, sao cô phải hò hét như vậy chứ?”

Lăng Sở Sở lập tức im bặt.

Lúc này Mục Hàn đã tới phòng khách.

Lăng Sở Sở lễ phép nói: “Chào anh Mục Hàn!”

Lâm Nhã Hiên không còn thấy kì lạ khi nhìn thấy thái độ lễ phép của Lăng Sở Sở với Mục Hàn, nhưng điều cô ngạc nhiên đó là Phương Viên lại chủ động đứng lên bước tới trước mặt Mục Hàn, rất khách sáo cúi đầu cong eo nói: “Đội trưởng Mục, anh về rồi à?”

Kiểu thái độ này nhìn thế nào cũng giống nhân viên khi gặp ông chủ.

Không phải Mục Hàn chỉ là đội trưởng đội bảo vệ của tập đoàn Phi Long thôi sao?

Mục Hàn lại rất vui vẻ bước tới chỗ Lâm Nhã Hiên nói: “Vợ ơi anh về rồi”.

“Ừ”, Lâm Nhã Hiên lạnh nhạt, chỉ gật đầu rồi nói với Phương Viên: “Phương Viên, dự án lần này nói tới đây thôi. Ngày mai chúng ta lại nói tiếp”.

Phương Viên gật đầu: “Được”.

Sau khi Phương Viên rời đi, Lâm Nhã Hiên cũng mặc kệ Mục Hàn, cô quay vào văn phòng của mình.

Mục Hàn đi theo sau Lâm Nhã Hiên, lúc bước tới cửa thì chỉ thấy cửa đóng “rầm” một tiếng, Lâm Nhã Hiên đóng cửa văn phòng lại, Mục Hàn mới hiểu hóa ra Lâm Nhã Hiên vẫn đang giận mình.

Mục Hàn không khỏi cười mỉm, đẩy cửa đi vào.

“Vợ à, em vẫn còn giận anh à?”, Mục Hàn bước tới trước mặt Lâm Nhã Hiên, nở nụ cười rạng rỡ nói: “Thực ra lần này anh tới tham dự buổi họp thường niên của nhà họ Sở ở Đông Hải, thu hoạch lớn nhất là gì em biết không?”

“Là gì?”, Lâm Nhã Hiên không ngẩng đầu hỏi.

“Đó là tin tức về mẹ của anh”, Mục Hàn phấn khởi nói: “Cũng chính là mẹ chồng tương lai của em!”

“Thật sao?”, Lâm Nhã Hiên liền cảm động hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.