Điện Chủ Ở Rể - Mục Hàn

Chương 583



Chương 583 – Con dâu tốt Lâm Nhã Hiên

Lâm Nhã Hiên quyết định vẫn nên đưa Sở Vân Lệ về nhà trước và làm tốt nghĩa vụ của con dâu.

Tuy nhiên, chuyện Lâm Nhã Hiên đưa một người phụ nữ ăn mặc giản dị đi mua quần áo trên phố đã bị một vài phóng viên báo chí đưa tin.

Vì dù sao hiện giờ Lâm Nhã Hiên đã là tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Thành, thân phận và địa vị của cô không tầm thường, hơn nữa nhà đầu tư lớn đứng sau tập đoàn Thiên Thành lại là tập đoàn Phi Long.

Vì vậy, Lâm Nhã Hiên cũng có thể được coi là một người nổi tiếng trong giới kinh doanh của tỉnh.

Những phóng viên truyền thông đó đương nhiên rất quan tâm đến đời tư của những người nổi tiếng.

Do đó, nhà họ Lâm ở Sở Dương đã nhanh chóng biết được chuyện này.

“Con nhóc Nhã Hiên này, thật không để ý đến hình tượng chút nào cả”, bà cụ Lâm tỏ thái độ ‘sắt không rèn được thành thép’ nói: “Nó cũng không nhìn xem hiện giờ mình có thân phận như thế nào, lại đi cùng với một người phụ nữ áo quần rách rưới, thật sự là sỉ nhục thân phận của mình mà!”

Vì báo chí cũng chỉ đang đồn đoán về danh tính của người phụ nữ này nên nhà họ Lâm ở Sở Dương cũng không rõ thân phận của Sở Vân Lệ.

“Chuyện này tuyệt đối không được!”, Lâm Phi Yến cũng nói: “Chúng ta nhất định phải ngăn Lâm Nhã Hiên lại”.

Thế là đám người nhà họ Lâm vội vã đến tỉnh.

Vừa lúc Lâm Nhã Hiên và Sở Vân Lệ đều đang ở nhà.

“Lâm Nhã Hiên, cháu bị làm sao vậy?”, bà cụ Lâm vừa vào cửa đã chửi rủa sấp mặt: “Giờ cháu đã là người của công chúng rồi, sao không để ý đến hình tượng chút nào vậy?”

“Sao thế bà nội?”, Lâm Nhã Hiên ngây người hỏi.

“Còn làm sao?”, bà cụ Lâm khịt mũi, chỉ vào Sở Vân Lệ bên cạnh và nói: “Cô ta là ai?”

“Nhìn bộ dạng của cô ta như vậy, lại còn mặc đồ công nhân vệ sinh nữa, tất cả đã bị phóng viên chụp hình lại viết báo rồi! Cháu còn thấy chưa đủ mất mặt à?”

Nghe bà cụ Lâm mắng mỏ như vậy, Sở Vân Lệ liền nắm chặt góc áo, bất giác cúi đầu xuống, hiện vẻ vô cùng thấp kém.

Sở Vân Lệ cũng biết con dâu của mình hiện tại là tổng giám đốc tập đoàn, khá là có thân phận, bà đi chung với cô hiển nhiên đã ảnh hưởng đến thân phận và hình ảnh của cô.

“Bà nội, bà ấy không phải công nhân vệ sinh gì cả”, Lâm Nhã Hiên nhanh chóng giới thiệu với bà cụ Lâm và những người khác: “Bà ấy là mẹ ruột của Mục Hàn, khó khăn lắm Mục Hàn mới được đoàn tụ với mẹ mình…”

“Cái gì?”

“Hóa ra cô ta là mẹ ruột của Mục Hàn à?”

Lâm Nhã Hiên chưa kịp nói xong, bà cụ Lâm liền cắt ngang: “Không được, tuyệt đối không được!”

“Cái gì không được ạ?”, Lâm Nhã Hiên hỏi.

“Nhìn bộ dạng cô ta có khác gì kẻ ăn mày bên đường không?”, bà cụ Lâm không vui nói: “Hơn nữa, cháu đã ly hôn với Mục Hàn rồi, sao giờ lại ở với mẹ ruột của cậu ta?”

“Hơn nữa coi bộ bà phải thu hồi lại một quyết định khác của mình thôi”.

“Trước đây bà từng nói là nếu Mục Hàn kiếm được một tỷ tệ thì bà sẽ đồng ý cho hai đứa tái hôn. Nhưng giờ không cần nữa, cho dù Mục Hàn có kiếm được một tỷ tệ thì bà cũng không đồng ý cho hai đứa tái hôn”.

“Mục Hàn có một người mẹ như ăn mày thế này sẽ là nỗi nhục nhã của nhà họ Lâm chúng ta”.

“Đúng vậy, chúng tôi tuyệt đối không đồng ý”, Lâm Phi Yến ở một bên cũng hùa theo.

Lâm Nhã Hiên không ngờ rằng nhà họ Lâm lại có thành kiến với Sở Vân Lệ lớn như vậy.

Tuy nhiên, Lâm Nhã Hiên đã xác định Mục Hàn và sẽ không bao giờ để Sở Vân Lệ phải chịu khổ nữa, cho dù nhà họ Lâm cũng là người thân của cô.

“Dù các người có đồng ý hay không thì tôi vẫn sẽ tận hiếu với mẹ chồng mình”, vẻ mặt Lâm Nhã Hiên đầy kiên định, cô nói: “Cả đời này, tôi chỉ có một người chồng, đó chính là Mục Hàn.

Mọi người đừng lãng phí tâm sức nữa”.

“Hơn nữa, tôi cũng sẽ chăm sóc mẹ chồng mình, không cần các người bận tâm”.

Nhìn thấy thái độ kiên quyết của Lâm Nhã Hiên, bà cụ Lâm và những người kia đều ôm một bụng tức nhưng lại không dám thể hiện ra.

Vì dù sao hiện giờ Lâm Nhã Hiên đã là tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Thành, lại được tập đoàn Phi Long hậu thuẫn, nhà họ Lâm còn phải dựa hơi cô nữa.

Bà cụ Lâm và những người khác đành ngậm ngùi ra về.

“Con dâu à, hay là mẹ vẫn nên rời khỏi đây thì hơn”, thấy Lâm Nhã Hiên và người nhà họ Lâm cãi nhau khó lòng giải quyết, trong lòng Sở Vân Lệ cũng cảm thấy vô cùng áy náy: “Mẹ ở đây sẽ chỉ mang lại phiền phức cho các con thôi”.

“Mẹ à, mẹ đang nói lung tung cái gì vậy?”, Lâm Nhã Hiên vội vàng trấn an: “Mẹ là mẹ của Mục Hàn, mẹ chồng của con, nếu ngay cả chúng con cũng ghét bỏ mẹ thì mẹ có thể đi đâu được chứ?”

“Mẹ đó, mẹ cứ yên tâm ở lại đây, Mục Hàn sẽ sớm quay lại thôi”.

Nhìn thấy sự kiên trì của Lâm Nhã Hiên, Sở Vân Lệ lại gật đầu.

Dù sao thì khó khăn lắm mới được đoàn tụ với con trai và con dâu, Sở Vân Lệ cũng không nỡ.

Sau khi làm nhục hai bố con ‘Tân Hải Vương’, Mục Hàn không giết họ mà chỉ đánh họ thành tàn phế rồi ném đại ra đường phố.

Về phần đám côn đồ đi theo ‘Tân Hải Vương’, chúng đã tan rã từ lâu.

Cư dân của thị trấn Tân Hải cũng dần quen với việc trên đường phố xuất hiện hai bố con ăn xin.

Ai nhìn thấy cũng muốn nhổ một miếng vào họ.

Sau khi hai bố con ‘Tân Hải Vương’ ăn xin được hai ngày trên phố, đột nhiên có một người đi tới, khiến sắc mặt bọn họ trở nên kinh ngạc, họ lập tức quỳ xuống lạy.

Người đàn ông này mặc một bộ đồ giản dị, đội mũ và cầm một thanh kiếm trên tay.

Đó chính là Mục Bá Đạo, gia nô được nhà họ Mục ở thủ đô cử đến phụ trách giám sát Sở Vân Lệ.

Năm xưa Mục Bá Đạo chỉ dựa vào một người một kiếm đã đánh cho tất cả các thế lực ở Đông Hải không ngóc đầu lên được.

Một gia nô mà đã như vậy, càng đừng nhắc đến thực lực của nhà họ Mục ở thủ đô.

“Tân Hải Vương, các người đáng chết!”, Mục Bá Đạo trịch thượng liếc xéo hai bố con ‘Tân Hải Vương’: “Tôi bảo các người giám sát con đàn bà đê tiện Sở Vân Lệ kia cho tử tế, thế mà các người lại để bà ta chạy mất!”

Sau khi Sở Vân Lệ được giao cho hai bố con ‘Tân Hải Vương’ giám sát, bình thường Mục Bá Đạo cũng không đến hỏi han, thường thì một tháng ông ta sẽ đến kiểm tra ba ngày.

Vừa hay hôm nay là ngày Mục Bá Đạo đến kiểm tra, ông ta đến nơi ở của Sở Vân Lệ thì phát hiện ra không chỉ Sở Vân Lệ không thấy tăm hơi đâu nữa mà linh vị ‘…Mục Hàn’ kia cũng đã bị hủy.

Lúc đó Mục Bá Đạo đã nổi cơn tam bành, ông ta lập tức tìm đến hai bố con ‘Tân Hải Vương’.

“Ông Mục bớt giận”, ‘Tân Hải Vương’ vội vàng giải thích: “Là tên con hoang của Sở Vân Lệ xuất hiện, hắn có chút bản lĩnh, với năng lực của hai bố con tôi, thực sự không đánh lại được hắn”.

“Hả?”, Mục Bá Đạo không khỏi sửng sốt: “Thằng con hoang của Sở Vân Lệ đến đây sao?”

Dù gì thì Mục Hàn cũng đã từng sống trong nhà họ Mục ở thủ đô mấy năm, cho dù không được chào đón nhưng anh vẫn có chút bản lĩnh.

“Hừm, sáu năm trước đã để cho hắn sống sót được. Hôm nay nếu như hắn đã chủ động xuất hiện thì hắn đừng mong tránh khỏi cái chết!”, Mục Bá Đạo nói: “Tôi sẽ đối phó với đứa con hoang của Sở Vân Lệ”.

Nghe Mục Bá Đạo nói như vậy, hai bố con ‘Tân Hải Vương’ liền vui mừng khôn xiết.

Chỉ cần Mục Bá Đạo giết chết Mục Hàn, mối thù của bố con họ coi như đã trả được rồi.

“Có điều, còn các người thì sao?”, Mục Bá Đạo đột nhiên rút kiếm ra khỏi vỏ, hờ hững nói: “Không hoàn thành nhiệm vụ cũng là đáng chết!”

Hai bố con ‘Tân Hải Vương’ chợt biến sắc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.