Điện Chủ Ở Rể - Mục Hàn

Chương 591



Chương 591 – Cậu là vợ của ông chủ của tập đoàn Phi Long đấy

Lâm Nhã Hiên là người nói được làm được, thuộc hệ người hành động.

Sau khi có ý tưởng, Lâm Nhã Hiên lập tức tới tập đoàn Phi Long, chuẩn bị thuyết phục Phương Viên để cô ta đưa dự án trị giá một trăm tỷ tệ cho cô phụ trách.

Lâm Nhã Hiên tin rằng chỉ cần dựa vào năng lực của cô, nhất định sẽ thành công trong việc huy động tài chính.

Tới lúc đó, chỉ cần giá trị của bản thân được nâng cao, nhà họ Lâm ở Sở Dương sẽ không chi phối được cuộc hôn nhân của cô.

Sau khi đến tập đoàn Phi Long, Lâm Nhã Hiên lại không đi gặp Phương Viên ngay.

Dù sao, dự án trị giá một trăm tỷ tệ này có liên quan tới kỹ thuật nghiên cứu khoa học quan trọng, vì nó là một dự án lớn đối với tập đoàn Phi Long nên Lâm Nhã Hiên không cho rằng Phương Viên sẽ dễ dàng chuyển giao dự án này cho cô.

Cho nên, Lâm Nhã Hiên tính toán lại một chút, sắp xếp lời nói để thuyết phục được Phương Viên đồng ý với thỉnh cầu này của cô.

Lâm Nhã Hiên mô phỏng cuộc đối thoại rất nhiều lần rồi mới tới văn phòng phó tổng giám đốc của Phương Viên.

“Phương Viên!”, Lâm Nhã Hiên tiến vào, đi thẳng vào vấn đề: “Hôm nay mình tới tìm cậu là có chuyện quan trọng muốn nói với cậu”.

“Quan trọng đến mức nào thế?”, Phương Viên mỉm cười hỏi.

Lâm Nhã Hiên suy nghĩ rồi nói: “Mình biết gần đây tập đoàn Phi Long có một dự án trị giá một trăm tỷ tệ, hơn nữa còn liên quan tới kỹ thuật nghiên cứu khoa học, nếu như hoàn thành nó thì nhất định sẽ giúp cho tập đoàn Phi Long tiến xa hơn nữa”.

“Đúng thế”, Phương Viên gật đầu: “Nhã Hiên, cậu có ý tưởng gì không?”

“Ý tưởng của mình…”, Lâm Nhã Hiên xoắn xuýt một lúc, những lời nói đã được chuẩn bị sẵn từ trước có vẻ quá giả tạo nếu nói trước mặt Phương Viên, thế là cô nói thẳng: “Mình hy vọng tập đoàn Phi Long của cậu có thể chuyển giao dự án trị giá một trăm tỷ tệ đó cho mình phụ trách”.

Dứt lời, Lâm Nhã Hiên hơi lo lắng.

Cô liếc trộm vẻ mặt của Phương Viên.

Dẫu sao thì cô biết yêu cầu cô đưa ra cũng không hợp lý lắm.

“Được”, nhưng Lâm Nhã Hiên không ngờ Phương Viên lại không hề do dự mà gật đầu đồng ý luôn: “Hoàn toàn không thành vấn đề”.

Ngược lại, điều này khiến Lâm Nhã Hiên thấy mờ mịt.

“Phương Viên, cậu… đồng ý luôn vậy sao?”, Lâm Nhã Hiên không dám tin vào tai mình.

“Ừ, mình đồng ý”, Phương Viên nói với vẻ rất chắc chắn: “Có vấn đề gì sao?”

“Không,” Lâm Nhã Hiên nói: “Dự án quan trọng như thế, liên quan tới một trăm tỷ tệ mà cậu cứ thế yên tâm giao cho mình sao? Không cần suy nghĩ thêm à?”

Phương Viên oán thầm trong lòng, còn phải suy nghĩ nữa sao?

Cậu là vợ của ông chủ tập đoàn Phi Long, dự án trị giá một trăm tỷ tệ giao cho cậu là chuyện cực kì chính đáng.

Có điều Phương Viên cũng đã đồng ý với Mục Hàn, tạm thời không để lộ thân phận của anh.

“Không cần suy nghĩ, mình tin cậu có thể làm tốt”, Phương Viên nói.

“Được”, nghe Phương Viên nói vậy Lâm Nhã Hiên không khỏi cảm động, không ngờ Phương Viên lại coi trọng cô như vậy, dự án quan trọng như thế mà giao cho cô không cần nghĩ ngợi.

Nhưng Lâm Nhã Hiên lập tức nghĩ tới một chuyện: “Nhưng dự án quan trọng như thế này muốn chuyển nhượng cho mình thì các cậu cần phải mở cuộc họp đúng không, các lãnh đạo cấp cao cũng phải gật đầu đồng ý thì mới được”.

“Không cần”, Phương Viên lắc đầu: “Bọn họ đều sẽ đồng ý”.

Thấy Lâm Nhã Hiên không tin, cô ta nhún vai nói: “Nếu không tin thì cậu tự gọi điện hỏi đi”.

Phương Viên đưa điện thoại cho Lâm Nhã Hiên.

Trên màn hình là số của lãnh đạo cấp cao và hội đồng quản trị của tập đoàn Phi Long.

Trước tiên Lâm Nhã Hiên gọi tới số của anh Long là tổng giám đốc của tập đoàn Phi Long, Chúc Long cũng giống Phương Viên, đồng ý với yêu cầu của cô ngay lập tức.

Cúp máy, Lâm Nhã Hiên lại gọi tới những lãnh đạo cấp cao khác của bộ phận kỹ thuật, bộ phận kinh doanh, bộ phận nhân sự, tất cả đều đồng ý như ý kiến của Phương Viên.

Lâm Nhã Hiên vẫn thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng không giải thích được.

Dù sao dự án trị giá một trăm tỷ tệ đã tới tay, Lâm Nhã Hiên cũng không nghĩ đến vấn đề khác.

Nếu làm tốt dự án này thì giá trị bản thân cô sẽ được nâng cao, từ đó có quyền lên tiếng với cuộc hôn nhân của bản thân mình, không phải chịu sự cản trở của nhà họ Lâm ở Sở Dương nữa.

Ở một diễn biến khác.

Sau khi tức giận với Lâm Nhã Hiên, Tần Lệ càng nghĩ càng tức.

Bà ta và Lâm Lợi Cương lại quay trở về nhà họ Lâm ở Sở Dương và nói với bà cụ Lâm: “Mẹ ơi, chúng ta không thể để hai mẹ con Mục Hàn tiêu tiền của Nhã Hiên như vậy được”.

“Cô định làm gì?”, bà cụ Lâm hỏi.

“Con phải đi đòi lại căn biệt thự mà Nhã Hiên đã cho bà mẹ là công nhân vệ sinh của Mục Hàn kia”, Tần Lệ đưa ra thỉnh cầu: “Vẫn phải để mẹ làm chủ cho con, đi cùng hai vợ chồng con tới đòi lại công bằng cho chúng ta!”

“Được!”, bà cụ Lâm gật đầu: “Con bé Nhã Hiên là tương lai hy vọng của nhà họ Lâm ở Sở Dương chúng ta, chúng ta không thể trơ mắt ra nhìn nó bị hai mẹ con Mục Hàn hủy hoại được”.

Thế là, đám người nhà họ Lâm ở Sở Dương do bà cụ Lâm dẫn đầu hùng hổ đi tới biệt thự mà Lâm Nhã Hiên mới mua cho mẹ Mục Hàn.

Lúc này, trong biệt thự chỉ có Sở Vân Lệ và cô Vương giúp việc.

“Sở Vân Lệ!”, thấy Sở Vân Lệ, Tần Lệ liền quát mắng: “Bà thật không biết xấu hổ!”

Sở Vân Lệ nghe thấy thế liền uất ức nói: “Bà thông gia à, sao bà lại nói vậy?”

“Ai là nhà thông gia với bà chứ!”, Tần Lệ rất kinh tởm với thái độ chủ động hòa nhã này của Sở Vân Lệ, bà ta hắng giọng nói: “Bà tự hỏi lòng mình xem bà ở trong căn biệt thự này có thấy yên lòng yên dạ hay không?”

“Có chuyện gì sao?”, Sở Vân Lệ nhíu mày: “Căn biệt thự này là do Nhã Hiên mua cho tôi, còn đặc biệt dặn dò tôi cứ yên tâm ở lại đây”.

“Hơn nữa, hai vợ chồng Nhã Hiên và Mục Hàn cũng sẽ dọn tới đây”.

“Ha ha!”, bà cụ Lâm cười khẩy, vẻ mặt khinh thường nói: “Cô đúng là được đằng chân lên đằng đầu, Nhã Hiên chỉ khách sáo thôi, mà cô còn cho là thật!”

“Cô nhìn lại nó xem!”, bà cụ Lâm chỉ vào Tần Lệ, vẻ mặt hùng hồn dõng dạc nói: “Đây là mẹ ruột của Nhã Hiên, nhiều năm qua Nhã Hiên chưa từng mua cho nó căn biệt thự nào. Một người ngoài như cô dựa vào đâu mà bắt Nhã Hiên mua biệt thự cho cô?”

“Đúng thế!”, Lâm Lợi Cương vừa quét mắt nhìn bày trí trong căn biệt thự này, lẩm bẩm: “Nhìn những đồ đạc bố trí ở đây, ít nhất cũng phải hơn mười triệu tệ ấy nhỉ! Sở Vân Lệ, bà ở phòng trị giá hơn mười triệu của người khác không thấy xấu hổ à?”

Đám người nhà họ Lâm đồng lòng nói, hơn nữa còn ỷ đông hiếp yếu.

Anh một câu, tôi một câu.

Khiến cho Sở Vân Lệ cảm thấy không thể phản bác, trong lòng dấy lên cảm giác tội lỗi sâu sắc.

“Đủ rồi!”, bà cụ Lâm trừng mắt nhìn Sở Vân Lệ, bất mãn nói: “Cô đừng tỏ ra đáng thương nữa, giả vờ ấm ức cho ai xem hả?”

“Biệt thự này do Nhã Hiên bỏ tiền ra mua, cô không có tư cách ở đây”.

“Cho nên, cô nhất định phải rời đi!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.