Điện Chủ Ở Rể - Mục Hàn

Chương 592



Chương 592 – Đòi lại biệt thự

Nhà họ Lâm ở Sở Dương đã quyết tâm đuổi Sở Vân Lệ ra khỏi ngôi biệt thự.

Theo quan điểm của họ, căn biệt thự mà Lâm Nhã Hiên bỏ tiền ra mua thì chỉ có người của nhà họ Lâm ở Sở Dương mới có đủ tư cách để hưởng thụ.

Mà Mục Hàn và Sở Vân Lệ không phải người nhà họ Lâm.

Vốn dĩ, Sở Vân Lệ vẫn nghĩ rằng Lâm Nhã Hiên là một đứa trẻ hiếu thuận, sau này bà ấy có thể sống hạnh phúc cùng với Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên.

Lúc nhà họ Lâm ở Sở Dương bước vào cửa chất vấn, Sở Vân Lệ vẫn cảm thấy cây ngay không sợ chết đứng.

Nhưng không thể chịu nổi đối phương lắm mồm nhiều chuyện, Sở Vân Lệ càng nghe càng cảm thấy đuối lý.

Cuối cùng bà ấy thở dài, thỏa hiệp nói: “Được! Tôi dọn đi!”

Sở Vân Lệ dặn dò cô Vương: “Cô Vương à, làm phiền cô thu dọn đồ đạc cùng tôi”.

“Bà chủ à, tôi thấy vẫn nên gọi điện cho cô Lâm trước đã”, thấy Sở Vân Lệ yếu ớt, bị đám người nhà họ Lâm ở Sở Dương ức hiếp như vậy, cô Vương đứng bên cũng không chịu nổi nữa.

“Chuyện của bà à?” thấy cô Vương bênh vực Sở Vân Lệ, Lâm Phi Yến lập tức mắng chửi: “Một người giúp việc như bà cứ làm tốt bổn phận của mình là được!”

“Đây là chuyện bà có thể nói à?”

“Đúng vậy!”, Lâm Long cũng hùa theo: “Sở Vân Lệ đi thì bà cũng phải cút theo!”

Thấy người nhà họ Lâm ở Sở Dương hung dữ như vậy, cô Vương cũng không dám nói nữa.

Sau đó bà ấy cùng Sở Vân Lệ thu dọn đồ đạc.

Sau khi Sở Vân Lệ và cô Vương thu dọn mọi thứ xong xuôi, Tần Lệ càng đắc ý nói: “Muốn không làm mà vẫn có ăn, hưởng thụ ngôi biệt thự con gái chúng tôi mua cũng không dễ đâu!”

Sở Vân Lệ bất lực, chỉ có thể rời đi cùng cô Vương.

“Bây giờ tốt rồi, vật về với chủ rồi”, sau khi Sở Vân Lệ và cô Vương rời đi, bà cụ Lâm vui vẻ gật đầu nói: “Tần Lệ à, ngôi biệt thự này thuộc về con rồi”.

Mặc dù ngôi biệt thự này là do Lâm Nhã Hiên mua, nhưng Tần Lệ cũng không dám tự tiện làm chủ.

Dù sao, muốn lấy lại ngôi biệt thự này cũng cần bà cụ Lâm ra mặt giúp.

Tần Lệ cười nói: “Mẹ à, thực ra vợ chồng con cũng không thiếu chỗ ở, chỉ là con không cam tâm nhìn ngôi biệt thự con gái mình mua rơi vào tay người khác”.

“Vì vậy, căn biệt thự này sắp xếp như thế nào vẫn phải tùy vào ý mẹ”.

“Ừ”, bà cụ Lâm rất hài lòng với thái độ của Tần Lệ, nói: “Nếu đã vậy thì mẹ sẽ làm chủ”.

“Phi Yến, Trương Tùng, hai cháu kết hôn, bà vẫn chưa tặng quà cưới, bà thấy các cháu ở ngôi biệt thự này cũng được đấy”.

Bà cụ Lâm nói với Lâm Phi Yến và Trương Tùng.

Lâm Phi Yến và Trương Tùng nghe vậy, vô cùng vui mừng, vội vàng cảm ơn: “Chúng cháu cảm ơn bà!”

Sở Vân Lệ và cô Vương xách đồ đạc, sau khi rời khỏi ngôi biệt thự, lang thang trên đường, cảm thấy vô cùng mơ màng.

Chủ yếu là do Sở Vân Lệ không muốn đi tìm Lâm Nhã Hiên và Mục Hàn, sợ hai người họ sẽ ra mặt hộ bà ấy.

Dù sao thì nhà họ Lâm ở Sở Dương cũng là nhà mẹ đẻ của Lâm Nhã Hiên.

Nếu như Lâm Nhã Hiên xảy ra mâu thuẫn với nhà họ Lâm vì bà ấy thì bà ấy sẽ cảm thấy rất khó chịu.

May là cô Vương tốt bụng, dù bị đuổi đi nhưng vẫn đi cùng Sở Vân Lệ.

Đúng lúc hai người đang do dự không biết đi đâu thì gặp Mục Hàn đang chuẩn bị tới ngôi biệt thự.

Nhìn Thấy Sở Vân Lệ và cô Vương đang xách hành lý, Mục Hàn thắc mắc: “Mẹ, cô Vương, hai người đi đâu vậy?”

Sở Vân Lệ không dám nói cho Mục Hàn biết sự thật.

Nhưng cô Vương không nhịn được, nói ra hết: “Cậu Mục, nhà họ Lâm ở Sở Dương thật quá đáng, bọn họ đuổi bà chủ ra ngoài rồi!”

“Có chuyện gì vậy?”, Mục Hàn nhíu mày hỏi.

Cô Vương kể lại hết mọi chuyện cho Mục Hàn nghe.

“Sao có thể làm vậy chứ!”, sau khi Mục Hàn nghe xong, đột nhiên tức giận nói: “Nhà họ Lâm thật quá đáng!”

“Con nhất định sẽ đòi lại công bằng cho mẹ!”

“Thôi bỏ đi, con trai à”, Sở Vân Lệ không muốn phát sinh thêm phiền phức, liền khuyên bảo: “Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, mẹ không ở trong ngôi biệt thự đó cũng được”.

“Sao có thể như vậy chứ?”, Mục Hàn bất mãn nói: “Ngôi biệt thự đó là mua cho mẹ, nhà họ Lâm ở Sở Dương dựa vào đâu mà dám chiếm dụng chứ?”

Nói xong, Mục Hàn kéo tay Sở Vân Lệ, nói: “Mẹ, mẹ đi cùng con, con giúp mẹ lấy lại ngôi biệt thự đó, đuổi nhà họ Lâm đi”.

Mục Hàn không nói nhiều, dẫn Sở Vân Lệ quay về ngôi biệt thự.

“Này, sao còn dám quay lại thế?”, nhìn thấy Sở Vân Lệ quay lại, Tần Lệ liền trêu chọc: “Sao vậy, không nỡ à?”

“Còn dẫn theo con trai đến nữa à?”

“Là ai đuổi mẹ tôi đi?”, Mục Hàn liếc nhìn đám người nhà họ Lâm ở Sở Dương, tức giận nói.

Đám người nhà họ Lâm lập tức im lặng.

Mặc dù bọn họ đều coi thường Mục Hàn, cảm thấy Mục Hàn chỉ là một tên vô dụng ở rể, nhưng bọn họ đã từng nhìn thấy công phu đánh đấm của Mục Hàn.

Không ai muốn đối đầu với Mục Hàn.

“Sao thế?”, giọng nói uy nghiêm của bà cụ Lâm vang lên: “Mục Hàn, cậu định hỏi tội chúng tôi đấy à?”

“Giỏi lắm! Tôi hỏi cậu, cậu có tư cách gì để hỏi tội chúng tôi?”

“Đúng vậy!”, Lâm Phi Yến sợ bị Mục Hàn cướp mất ngôi biệt thự mà bà cụ Lâm đã hứa cho mình, nên cố hết sức hùa theo: “Đây là ngôi biệt thự Lâm Nhã Hiên mua, nếu anh muốn để mẹ anh sống ở đây thì phải trả tiền!”

Nhà họ Lâm ở Sở Dương đã sớm điều tra Lâm Nhã Hiên mua ngôi biệt thự này với giá hơn ba mươi triệu tệ.

Mà Mục Hàn chắc chắn không thể có số tiền đó.

Lâm Phi Yến vốn tưởng rằng nói như vậy nhất định sẽ có thể làm khó Mục Hàn, nhưng cô ta không ngờ Mục Hàn lại đồng ý luôn: “Được! Tôi sẽ trả tiền!”

Lâm Phi Yến bĩu môi nói: “Ai mà không biết bốc phét chứ!”

“Mục Hàn, nếu cậu thật sự muốn mua thì ngôi biệt thự này sẽ là của cậu”, bà cụ Lâm nói: “Chỉ là, chúng tôi muốn cậu trả tiền ngay lập tức, một đồng cũng không được thiếu. Lâm Nhã Hiên mua ngôi biệt thự này với giá hơn ba mươi triệu tệ, chúng tôi cũng không cần nhiều, cậu trả ba mươi triệu tệ là được”.

Ý của bà cụ Lâm rất rõ ràng, tiền nhà ba mươi triệu tệ, trả ngay lập tức.

Đừng nói là Mục Hàn, ngay cả nhà họ Lâm ở Sở Dương cũng không thể xoay vòng ba mươi triệu tệ tiền mặt ngay lập tức.

Nhưng điều khiến nhà họ Lâm ở Sở Dương không ngờ đó là Mục Hàn lại vui vẻ đồng ý: “Cho tôi số tài khoản, tôi chuyển luôn cho các người”.

Mặc dù bà cụ Lâm cảm thấy hơi khó tin, nhưng vẫn bảo Lâm Phi Yến đưa số tài khoản.

Mục Hàn lập tức chuyển ba mươi triệu tệ vào số tài khoản đó.

Sau khi nhìn thấy số dư tài khoản thật sự tăng thêm ba mươi triệu tệ, nhà họ Lâm ở Sở Dương trợn tròn mắt.

“Tôi đã trả ba mươi triệu tệ rồi”, Mục Hàn lạnh lùng nói: “Các người cũng nên cút khỏi đây rồi nhỉ?”

“Bắt đầu từ hôm nay, nơi này thuộc về tôi!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.