Điện Chủ Ở Rể - Mục Hàn

Chương 596



Chương 596 – Ba món quà

Mà Mục Vấn Đạo có thể thông qua Chúc Long để kéo gần mối quan hệ của nhà họ Mục ở Sơn Thành với vị đại thống soái này.

Chỉ cần đại thống soái đứng phía sau nhà họ Mục ở Sơn Thành, thì khi đối diện với nhà họ Mục ở thủ đô, nhà bọn họ mới có thể nở mày nở mặt được.

Cho dù Mục Thịnh Uy đứng trước mặt ông ta, ông ta cũng có thể tự tin đầy mình.

Nghĩ tới đây, tâm trạng của Mục Vấn Đạo trở nên phấn khích vô cùng.

Bắt đầu lấy lòng Mục Hàn, nói: “Đúng rồi, đại thống soái, khi tới đây tôi có chuẩn bị ít quà cho cậu, mong đại thống soái nhận cho!”

Mục Vấn Đạo chuẩn bị sẵn sàng rồi mới tới, ông ta mang theo không ít quà cáp.

Vốn dĩ Mục Hàn không muốn nhận quà của nhà họ Mục, nhưng nghĩ kỹ lại, chắc chắn là nhà họ Mục ở Sơn Thành nhận chỉ thị của nhà họ Mục ở thủ đô mới tới đây để đối phó với mình.

Nếu là quà của kẻ thù tặng, tội gì mà không nhận chứ?

Mục Hàn mỉm cười gật đầu nói: “Quà gì thế, nói tôi nghe xem”.

Mục Vấn Đạo nói với Mục Vô Đạo: “Con trai, đi lấy quà mang qua đây”.

“Vâng, thưa bố”, Mục Vô Đạo lệnh cho mấy người hầu trong nhà mang một vài chiếc hộp tới và bắt đầu giới thiệu: “Đại thống soái, đây là món quà thứ nhất, áo giáp vàng kim mà Vi Tước Gia đã từng mặc thời Đại Thanh, bất khả xâm phạm, rất thích hợp để phòng thân”.

“Đại thống soái mặc áo giáp vàng kim này vào, không hở chỗ nào, giảm thiểu xác suất bị thương”.

“Ừ, được đấy!”, Mục Hàn gật đầu nói: “Không ngờ nhà họ Mục ở Sơn Thành cũng có chút bản lĩnh, lại có được cả áo giáp vàng kim mà Vi Tước Gia từng mặc thời Đại Thanh”.

“Được, chiếc áo giáp này, tôi nhận”.

Vừa nghe thấy Mục Hàn nhận lời, hai bố con Mục Vấn Đạo đều lộ ra vẻ vui mừng.

Đại thống soái nhận quà cũng đồng nghĩa với việc đã thu nhận nhà họ Mục ở Sơn Thành.

“Món quà thứ hai là ba loại đồ bổ, nhân sâm ngàn năm, tuyết liên Thiên Sơn, linh chi ngàn năm”, Mục Vô Đạo lấy ba hộp chứa dược liệu từ trong hộp gấm ra: “Ba loại dược liệu bổ này được thu thập từ núi Trường Bạch, Thiên Sơn và vùng Đại Tàng, đều là thực vật ngàn năm, nếu như đại thống soái sử dụng thường xuyên, có thể bồi bổ cơ thể, kéo dài tuổi thọ”.

Lúc này, hai mắt Mục Hàn sáng rực lên.

Xem ra nhà họ Mục ở Sơn Thành định chơi ván lớn đây.

Nhân sâm ngàn năm, tuyết liên Thiên Sơn, linh chi ngàn năm đều dễ dàng có được, nhà họ Mục ở Sơn Thành sau khi thu thập đủ lại tặng hết cho mình.

Đối với Mục Hàn mà nói, ba thứ đồ bổ này thật sự rất hữu dụng.

Năm đó khi Sở Vân Lệ mang thai Mục Hàn, vì để cầu xin nhà họ Mục ở thủ đô giữ lại đứa bé trong bụng, bà ấy đã quỳ suốt ba ngày ba đêm dưới mưa, vì vậy cơ thể mắc một chứng bệnh dai dẳng không thể chữa khỏi được.

Ba loại thuốc bổ này có thể giúp sức khỏe của Sở Vân Lệ phục hồi nhanh chóng.

“Nhà họ Mục ở Sơn Thành các ông đúng là rất có thành ý”, Mục Hàn mỉm cười, nói: “Món quà thứ hai này, tôi cũng nhận!”

Mục Vấn Đạo và Mục Vô Đạo vui mừng khôn xiết.

Bởi vì bọn họ biết rằng, đại thống soái nhận những món quà quý giá của bọn họ cũng đồng nghĩa với việc quan hệ của nhà bọn họ và đại thống soái sẽ càng thêm khăng khít hơn trong tương lai.

So với đại thống soái, mấy món quà này dù có quý giá thế nào đi chăng nữa cũng không phải vấn đề to tát gì.

“Món quà thứ ba là một chiếc vòng tay bằng ngọc”, Mục Vô Đạo lấy ra một chiếc hộp bằng gấm, chiếc vòng ngọc nằm trong đó tỏa ra ánh sáng lấp lánh tuyệt đẹp, lay động lòng người: “Chiếc vòng ngọc này được lấy từ Miến Điện, tinh xảo hoàn mỹ, độc nhất vô nhị trên thế giới này”.

“Nhà họ Mục ở Sơn Thành chúng tôi vẫn luôn giữ chiếc vòng này nhưng chưa từng sử dụng, bởi vì chúng tôi luôn cho rằng, không có người phụ nữ nào đủ tư cách để đeo nó!”

“Nhưng bây giờ người phụ nữ ấy đã xuất hiện rồi, cô ấy chính là vợ của đại thống soái đây!”

“Chúng tôi cho rằng, chỉ có chiếc vòng ngọc này mới xứng với vợ của đại thống soái!”

“Chất lượng quả thực rất tốt”, Mục Hàn có kinh nghiệm phong phú, hồi ở quân đội thiếu thốn lương thực, anh cũng từng buôn bán ngọc, vì vậy cũng có nghiên cứu về các loại ngọc, biết được rằng chiếc vòng ngọc của nhà họ Mục đúng là hiếm có khó tìm ở trên đời, anh muốn lập tức mang nó về tặng cho Lâm Nhã Hiên: “Được, chiếc vòng ngọc này, tôi cũng nhận”.

Sau khi nhận ba món quà, Mục Hàn nheo mắt lại, nói: “Gia chủ Mục, lần này nhà họ Mục ở Sơn Thành tới tỉnh, ngoài việc gặp tôi e là còn có chuyện khác đúng không?”

“Hả?”, Mục Vấn Đạo không thể ngờ rằng, đại thống soái lại sáng suốt như vậy, đến chuyện này mà cũng nhìn ra được, vì vậy ông ta liền gật đầu nói: “Đúng vậy thưa đại thống soái, lần này tôi tới tỉnh là muốn giải quyết một kẻ tội đồ của gia tộc”.

Theo như Mục Vấn Đạo thấy, Mục Hàn chính là kẻ phản bội nhà họ Mục ở thủ đô.

“Ồ, ra vậy, nếu như đã là chuyện riêng của nhà họ Mục, vậy thì tôi sẽ không hỏi nhiều nữa”, lúc này Mục Hàn càng thêm chắc chắn, lần này đám người bọn họ tới tỉnh chính là vì muốn đối phó với mình: “Tuy nhiên, nếu như kẻ phản bội này có liên quan đến nhà họ Mục ở thủ đô, e rằng khó mà đối phó”.

“Đại thống soái anh minh!”, thấy Mục Hàn nói đúng trọng tâm, Mục Vấn Đạo cũng không giấu diếm nữa: “Đúng như lời đại thống soái, tên phản bội mà tôi muốn xử lý, chính là người xuất thân từ nhà họ Mục ở thủ đô”.

“Nhà chúng tôi là một nhánh ở Sơn Thành, đương nhiên cũng có trách nhiệm”.

“Được rồi!”, khóe miệng Mục Hàn khẽ nhếch lên, lộ ra đường vòng cung: “Nếu như đã nhận trách nhiệm trọng đại của gia tộc, vậy thì các ông cứ bận việc của mình đi!”

“Tôi chỉ có thể chúc các ông mọi sự thuận lợi thôi!”

“Tuân lệnh!”, Mục Vấn Đạo cúi người nói: “Hai bố con chúng tôi sẽ không làm phiền đại thống soái và các vị chiến thần nữa!”

Sau khi ra khỏi khu nhà chiến khu của tỉnh, mặt Mục Vấn Đạo đỏ bừng bừng.

Lần này tới tỉnh, không chỉ gặp được tứ đại chiến thần, lại còn gặp được cả đại thống soái.

Hơn nữa, đại thống soái cũng rất quan tâm đến chuyện của nhà họ Mục ở Sơn Thành.

Đặc biệt là ba món quà mà bọn họ đã chuẩn bị, đại thống soái nhận hết không sót món nào khiến cho hai bố con Mục Vấn Đạo cảm thấy vui mừng khôn xiết.

Thậm chí bây giờ bọn họ còn muốn chạy tới nhà họ Mục ở thủ đô, lớn tiếng tuyên bố với bọn họ rằng người chống lưng cho nhà họ Mục ở Sơn Thành chính là đại thống soái!

“Con trai, con qua đây”, quay về sơn trang, Mục Vấn Đạo bắt đầu triển khai kế hoạch: “Chúng ta phải lên kế hoạch thật kỹ càng, nhất định phải giải quyết đứa con hoang Mục Hàn đó”.

Mục Vô Đạo nghi hoặc hỏi: “Bố, không phải bố nói, anh ta chỉ là một thằng con hoang không đáng để chúng ta chú ý tới sao?”

“Con bị mù hay bị điếc thế?”, Mục Vấn Đạo lập tức tức giận nói: “Vừa nãy không nghe đại thống soái nói, thằng con hoang này không dễ đối phó sao?”

“Đến đại thống soái cũng biết thằng con hoang này, chúng ta càng không thể xem nhẹ được”.

“Nếu như bao nhiêu cao thủ mà chúng ta đưa tới vẫn không giải quyết được thằng con hoang đó, chuyện này mà bị đại thống soái biết được thì nhất định sẽ cảm thấy thực lực của nhà họ Mục Sơn Thành chúng ta không đủ mạnh, thế thì nhà ta làm sao có thể lọt vào mắt của đại thống soái được, chẳng lẽ chỉ vì ba món quà đó sao?”

Bị Mục Vấn Đạo khiển trách, Mục Vô Đạo cũng lập tức phản ứng lại, gật đầu lia lịa, nói: “Bố nói chí phải!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.