Điện Chủ Ở Rể - Mục Hàn

Chương 610



Chương 610: Đến Đông Hải

“Đúng thế!”, nghe Mục Diệp hiến kế xong, Mục Trường Sinh liền giơ tay lên vỗ thẳng vào trán: “Kế hay như vậy mà sao tôi lại không nghĩ đến nhỉ!”

“Năm đó, Sở Vân Lệ là viên minh châu trong tay Sở Nhậm Hành, được yêu thương hết mực, nếu như không phải có sự chênh lệch quá lớn về địa vị thân phận với nhà họ Mục ở thủ đô thì có lẽ ông chủ đã có thể kết thành mối lương duyên này rồi”.

“Có điều không phải tuỳ tiện một gia tộc giàu có nào cũng có thể tạo dựng quan hệ với thế gia hàng đầu Hoa Hạ”.

“Cũng bởi vậy mà Sở Nhậm Hành đã trục xuất con gái ruột của mình ra khỏi nhà họ Sở ở Đông Hải, vẫn luôn không dám thừa nhận thân phận của bà ta, nguyên nhân chủ yếu nhất là không có cái gật đầu của nhà họ Mục ở thủ đô. Vậy nên Sở Nhậm Hành cũng không dám khinh suất”.

Mục Diệp cười nói: “Chỉ cần Mục Hàn và Sở Vân Lệ rời khỏi tỉnh thành, chúng ta hoàn toàn không cần đợi đến lúc bọn họ trở về Đông Hải, giữa đường có thể bố trí người mai phục giết chết luôn hai mẹ con nhà đó”.

“Tới lúc đó, chúng ta hoàn toàn không cần lo lắng đại thống soái sẽ nhúng tay vào”.

“Được!”, Mục Trường Sinh gật đầu hài lòng, nói: “Cứ như vậy mà làm!”

Mục Trường Sinh lập tức hành động, dẫn theo cấp dưới tới nhà họ Sở ở Đông Hải.

Chỉ một mình gia nô như Mục Bá Đạo thôi cũng đủ để trấn áp cả Đông Hải, vậy nên khi người có thân phận địa vị cao hơn cả Mục Bá Đạo là Mục Trường Sinh tới thì càng khiến cho nhà họ Sở ở Đông Hải như đương đầu với kẻ địch mạnh.

Mấy người Sở Nhậm Hành, Sở Chiêu Quân đồng loạt ra tiếp đón.

“Sở Nhậm Hành, ông nghe thật kỹ cho tôi”, Mục Trường Sinh ra lệnh với Sở Nhậm Hành: “Kể từ giờ phút này, nhà họ Mục ở thủ đô chúng tôi cho phép ông khôi phục thân phận của Sở Vân Lệ”.

“Hả?”, Sở Nhậm Hành ngơ ngác.

Cụ ta cứ có cảm giác mình đang nghe lầm.

“Cần tôi phải lặp lại thêm lần nữa sao?”, Mục Trường Sinh trợn mắt, nói: “Ý của chúng tôi là nếu như Sở Vân Lệ đã rời khỏi Tân Hải, lấy lại thân phận tự do, vậy thì cứ cho bà ta trở về nhà họ Sở mấy người đi”.

“Nhà họ Mục ở thủ đô định bỏ qua cho Vân Lệ rồi?”, Sở Nhậm Hành kích động nói.

Dù sao cũng là con gái mình sinh ra, cho dù hồi còn trẻ làm sai nhiều chuyện nhưng Sở Nhậm Hành có thể có bao nhiêu hận thù cơ chứ?

Những mâu thuẫn với Sở Vân Lệ trước đây đều là vì sợ hãi nhà họ Mục ở thủ đô mà ra.

Dù bây giờ Sở Vân Lệ đã chạy ra ngoài, không có mệnh lệnh của nhà họ Mục ở thủ đô thì Sở Nhậm Hành cũng không dám chủ động khôi phục lại thân phận của bà ấy.

Bây giờ cũng coi như sau cơn mưa trời lại sáng rồi.

Huống hồ, sau lưng Sở Vân Lệ là Mục Hàn, Sở Vân Lệ khôi phục thân phận rồi thì Mục Hàn đương nhiên cũng trở thành trụ cột của nhà họ Sở.

Đến lúc đó, thực lực của nhà họ Sở ở Đông Hải sẽ phất lên như diều gặp gió.

“Sao hả? Ông vẫn chưa tin à?”, Mục Trường Sinh trừng mắt nhìn SỞ Nhậm Hành, bất mãn nói: “Chỉ là hai mẹ con, đã giam giữ gần ba mươi năm rồi, ở trong mắt nhà họ Mục ở thủ đô thì rõ ràng chẳng đáng để nhắc đến, ông cho rằng bọn chúng đáng để nhà họ Mục ở thủ đô quan tâm gần ba mươi năm sao?”

Nghe Mục Trường Sinh nói vậy, lúc này Sở Nhậm Hành mới cảm thấy yên tâm.

Lập tức điện thoại cho Sở Vân Lệ đang ở tỉnh, nói cho bà ấy biết tin tức tốt lành này.

Lúc này Sở Vân Lệ vẫn như thường ngày, đang ở trong căn biệt thự nấu cơm tối cho Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên.

Sau khi nhận được điện thoại của Sở Nhậm Hành, Sở Vân Lệ vui mừng khôn xiết.

“Mẹ, ai gọi tới vậy?”, Lâm Nhã Hiên hiếm khi nhìn thấy nụ cười tươi rói của Sở Vân Lệ, không giấu được vẻ tò mò, hỏi: “Có chuyện gì vui hay sao ạ?”

Mục Hàn cũng hiếu kỳ nhìn Sở Vân Lệ.

“Chuyện vui, chuyện vui lớn!”, Sở Vân Lệ rõ ràng đang rất vui vẻ: “Ban nãy bố của mẹ gọi điện tới nói với mẹ sẽ khôi phục lại tên mẹ trong gia phả, ngày mai còn đích thân tới đón mẹ con chúng ta về Đông Hải, khôi phục lại thân phận người nhà họ Sở cho chúng ta!”

“Vậy thì quá tốt rồi!”, Lâm Nhã Hiên cũng hào hứng nói: “Chúc mừng mẹ, cuối cùng mẹ cũng được như ý rồi!”

“Khôi phục gia phả?”, chỉ có Mục Hàn là thầm cảm thấy sự việc không hề đơn giản.

Ba mươi năm trước, Sở Vân Lệ và Mục Thịnh Uy yêu nhau bị nhà họ Mục ở thủ đô chê bai thân phận địa vị không xứng, sau đó bắt ép Sở Nhậm Hành xoá tên Sở Vân Lệ ra khỏi gia phả nhà họ Sở ở Đông Hải.

Dù khi trước, thân phận đại thống soái của Mục Hàn lộ ra thì Sở Nhậm Hành cũng không nhắc đến chuyện khôi phục thân phận cho Sở Vân Lệ, rõ ràng là bởi vẫn còn lo sợ nhà họ Mục ở thủ đô.

Đúng vào lúc này, Sở Nhậm Hành lại muốn khôi phục thân phận cho Sở Vân Lệ, bên trong chắc chắn có gì đó không ổn.

Sau khi ăn cơm tối xong, Mục Hàn lập tức bảo Hoàng Điểu đi điều tra.

Quả nhiên, sáng nay Mục Trường Sinh đã đến nhà họ Sở ở Đông Hải.

“Quả nhiên là nhà họ Mục ở thủ đô đang giở trò”, có điều Mục Hàn vẫn chưa vạch trần.

Ngày hôm sau, Sở Vân Lệ dậy rất sớm.

Hơn nữa còn ăn mặc vô cùng long trọng.

Dù gì Sở Nhậm Hành đã nói với bà ấy trong điện thoại rằng hôm nay sẽ đích thân tới đón mình.

Hơn nữa còn tổ chức nghi lễ khôi phục gia phả thật long trọng tại nhà thờ tổ của nhà họ Sở ở Đông Hải.

Khoảng tám giờ sáng, Sở Nhậm Hành đã đến.

Rõ ràng Sở Nhậm Hành rất vui vì chuyện này, dù chỉ là xe đến đón thôi cũng cử tới mười chiếc, toàn bộ đều có giá ngất trời.

Ngoài gia chủ đương nhiệm Sở Chiêu Quân ra thì gần như toàn bộ các trưởng bối trong nhà họ Sở ở Đông Hải đều tới đầy đủ.

Có thể thấy quy cách mà Sở Nhậm Hành đề ra cao tới mức nào.

Nhìn thấy Sở Nhậm Hành, Sở Vân Lệ vẫn hơi lo lắng, hỏi: “Bố, nhà họ Mục ở thủ đô đồng ý cho con khôi phục thân phận là người nhà họ Sở ở Đông Hải thật sao?”

“Yên tâm đi”, Sở Nhậm Hành cười nói: “Lần này là Mục Trường Sinh đích thân tới nói với bố, Mục Trường Sinh lại là Mục Thịnh… thuộc hạ đi theo bên cạnh gia chủ đương nhiệm của nhà họ Mục ở thủ đô, lời ông ta nói có thể là giả được sao?”

Nghe Mục Nhậm Hành nói vậy thì Sở Vân Lệ cũng yên tâm hơn.

“Cuối cùng hai mẹ con con cũng có thể sống một cách quang minh chính đại rồi”, Sở Vân Lệ vui tới mức bật khóc.

“Đúng vậy!”, Sở Nhậm Hành cũng hơi thổn thức: “Hơn nữa sau này chúng ta cũng không cần phải chịu đựng xiềng xích của nhà họ Mục ở thủ đô nữa rồi!”

“Con gái, xuất phát thôi! Mọi người đều đang ở Đông Hải đợi con đấy!”

Nói xong, Sở Nhậm Hành còn cố ý nhìn sang Mục Hàn: “Cậu… Mục Hàn, cháu xem đã có thể xuất phát được chưa?”

“Được”, Mục Hàn gật đầu nói.

Sau đó. đội xe mười chiếc của nhà họ Sở ở Đông Hải đã chở theo Mục Hàn và Sở Vân Lệ, chậm rãi đi về hướng Đông Hải.

Ở một nơi khác.

Mục Diệp vẫn luôn quan tâm tình hình bên này, sau khi nhận được thông tin đội xe của nhà họ Sở đã xuất phát thì lập tức báo cho Mục Trường Sinh.

“Được, tốt lắm!”, Mục Trường Sinh gật đầu nói: “Mục Diệp, người mà tôi bảo cậu sắp xếp đã mai phục ổn thỏa chưa?”

“Thưa trưởng lão, người của chúng ta đều đã mai phục tại nơi giáp ranh giữa tỉnh thành và ĐÔng Hải, nơi đó cách xa so với tầm mắt của đại thống soái, hơn nữa còn tương đối hoang vu, dù Mục Hàn muốn tìm người giúp đỡ thì cũng không thể đến kịp”.

Mục Diệp cười híp mắt nói: “Chỉ đợi đoàn xe nhà họ Sở ở Đông Hải tới là người của chúng ta sẽ xông ra giết chết hai mẹ con bần hèn Mục Hàn và Sở Vân Lệ!”

“Tốt! Hành động!”, để đảm bảo không xảy ra bất cứ sơ xuất gì, Mục Trường Sinh quyết định đích thân đi: “Lần này tôi phải tận mắt nhìn thấy đầu hai mẹ con Mục Hàn và Sở Vân Lệ rơi xuống đất!”

Lúc này, đội xe của nhà họ Sở ở Đông Hải đã đi đến ranh giới tỉnh thành, tiến vào Đông Hải.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.