Điện Chủ Ở Rể - Mục Hàn

Chương 611



Chương 611: Gặp lại sau gần ba mươi năm

Cũng không biết là vì vui mừng quá mức hay là tối qua ngủ không ngon giấc, mà Sở Vân Lệ ngồi trong xe lại ngủ thiếp đi.

Nhưng cho dù là ngủ thiếp đi, thì khóe môi Sở Vân Lệ vẫn nở nụ cười tươi.

Rất rõ ràng, chuyện khôi phục thân phận khiến Sở Vân Lệ thật sự rất vui vẻ.

“Mẹ yên tâm ngủ một lúc đi”, Mục Hàn nhìn Sở Vân Lệ ngủ, trong lòng vô cùng thương xót: “Giấc mơ đẹp đẽ của mẹ, con trai nhất định sẽ biến nó thành sự thật”.

Sở Nhậm Hành ngồi ở trong chiếc xe đầu tiên cũng nheo mắt lại, trong lòng vui mừng khôn xiết.

Việc Sở Vân Lệ khôi phục lại thân phận, đối với nhà họ Sở ở Đông Hải mà nói, là một chuyện vui lớn.

Ngoài việc có thể nhận lại con gái, còn có thể sử dụng mối quan hệ này, khiến Mục Hàn nhận người ông ngoại này.

Chỉ cần dựa vào thân phận ông ngoại của đại thống soái thì có khiến tất cả gia tộc giàu có ngưỡng mộ nhà họ Sở ở Đông Hải.

Cho dù bây giờ cụ ta không phải là gia chủ nhà họ Sở thì cũng không thành vấn đề.

“Két!”

Lúc Sở Nhậm Hành đang chìm trong giấc mộng đẹp thì chiếc xe đột nhiên dừng lại.

Sở Nhậm Hành bừng tỉnh, tức giận nói: “Lái xe kiểu gì thế?”

“Ông chủ, ông nhìn xem!”, lái xe chỉ tay về phía trước.

Chỉ thấy phía trước có mấy chiếc xe dừng lại, chặn đường đoàn xe nhà họ Sở.

Còn có rất nhiều người đứng đó.

Những người này mặc đồ đen, trong tay cầm vũ khí, trông vô cùng đáng sợ.

Người đứng đầu trong số đó là Mục Trường Sinh.

“Là Mục Trường Sinh?”, Sở Nhậm Hành sững sờ bước xuống xe, liếc nhìn mấy vị cao thủ đằng đằng sát khí, không vui nói: “Mục trưởng lão, ông muốn làm gì?”

“Ông thấy tôi dẫn theo nhiều cao thủ như vậy, đương nhiên là tôi muốn giết người rồi”, Mục Trưởng Sinh cười nói: “Lúc trước ở tỉnh, vì có đại thống thoái nên tôi năm lần bảy lượt không thể giết hai mẹ con Mục Hàn và Sở Vân Lệ”.

“Bây giờ tốt rồi, bọn họ đã ra khỏi tỉnh, không còn trong tầm mắt của đại thống soái nữa, tôi có thể xử lý bọn họ bất cứ lúc nào!”

“Cái gì?”, Sở Nhậm Hành giật mình, kinh ngạc nói: “Hôm qua ông vừa nói với tôi là nhà họ Mục ở thủ đô đã quyết định khôi phục thân phận người nhà họ Sở ở Đông Hải cho hai mẹ con họ rồi mà!”

“Ha ha ha!”, Mục Trường Sinh tỏ vẻ giễu cợt: “Sở Nhậm Hành à, ông sống đến từng này tuổi rồi, ngay cả kế lừa kẻ địch này của tôi mà ông cũng không hiểu sao?”

“Ông tự nghĩ đi, hơn ba mươi năm qua nhà họ Mục ở thủ đô không hề tha cho hai mẹ con bọn họ, ông nghỉ bây giờ bọn họ sẽ mở lòng từ bi sao?”

“Mẹ con học là nỗi nhục cả đời của nhà họ Mục ở thủ đô, nhất định phải nhanh chóng diệt trừ hậu họa!”

“Nói vậy đây là trò ông dàn dựng ra để giết mẹ con Sở Vân Lệ sao?”, Sở Nhậm Hành tức giận nói.

Bây giờ Sở Nhậm Hành mới hiểu rằng mình bị lừa.

Lúc đầu cụ ta còn tưởng rằng nhà họ Mục ở thủ đô đã thực sự bỏ qua những ân oán trong quá khứ.

Hóa ra tất cả chỉ là giả.

Đó chỉ là lời nói dối của Mục Trường Sinh để giết Mục Hàn và Sở Vân Lệ.

“Mục Hàn, phía trước xảy ra chuyện gì vậy?”, Sở Vân Lệ cũng bừng tỉnh.

Thấy có rất đông người đứng trước đoàn xe, vì vậy bà ấy cũng xuống xe xem thử.

“Ha ha! Bà Sở, lâu rồi không gặp, bà vẫn khỏe đấy nhỉ!” nhìn thấy Sở Vân Lệ, Mục Trường Sinh nhếch môi nói: “Tôi nhớ lần trước gặp mặt là ở thủ đô!”

“Lúc đó, bà đang mang thai, bất chấp mưa gió, quỳ trước cửa nhà họ Mục ở thủ đô ba ngày ba đêm”.

“Lúc đó, tôi còn rất ngưỡng mộ bà”.

“Vậy sao?”, gặp lại Mục Trường Sinh, Sở Vân Lệ cũng rất kinh ngạc: “Trưởng lão, ông vẫn muốn đuổi cùng giết tận mẹ con chúng tôi à?”

Lúc đầu, khi Mục Hàn ra đời, Mục Trường Sinh đã đến vài lần, muốn giết Mục Hàn để diệt trừ hậu họa.

Vì vậy, Sở Vân Lệ vô cùng căm hận tên Mục Trường Sinh độc ác này.

“Đúng vậy!”, Mục Trường Sinh không hề nao núng gật đầu: “Các người không chết, thì sẽ khiến ông chủ vô cùng xấu hổ!”

“Thật đáng tiếc, chúng ta đã gần ba mươi năm không gặp, vậy mà vừa gặp đã lại phải từ biệt rồi!”

“Là Mục Thịnh Uy phái ông tới à?”, nghe Mục Trường Sinh nói vậy, Sở Vân Lệ không cam lòng nói: “Tôi không tin đây là ý của Thịnh Uy!”

“Bà tin cũng được, không tin cũng chẳng sao”, Mục Trường Sinh nói: “Thứ hèn mọn như bà và thằng con bà mà cũng dám mơ tưởng tới quan hệ với thế gia hạng nhất ở Hoa Hạ à?”

“Chỉ cần hai mẹ con bà chết thì ông chủ có thể yên tâm hoàn toàn rồi!”

“Nhưng con trai tôi có máu mủ với Thịnh Uy!”, Sở Vân Lệ đau lòng nói.

“Máu mủ với ông chủ sao?”, Mục Trường Sinh cười lớn: “Bà Sở à, đã qua bao nhiêu năm rồi mà bà vẫn nằm mơ giữa ban ngày à?”

“Tôi nói thật cho bà biết, đối với ông chủ, Mục Hàn chỉ là đứa con ngoài giá thú mà thôi, hoàn toàn không có danh phận hay địa vị gì cả! Các người chỉ là vương tộc, có gì để so sánh với thế gia hạng nhất Hoa Hạ chứ?”

“Ông chủ chỉ có một người con trai là cậu chủ Mục Sảng!”

“Mẹ của cậu chủ Mục Sảng, cũng chính là vợ của ông chủ, xuất thân từ nhà họ Phụng, thế gia hạng hai ở Hoa Hạ. Địa vị của hai nhà hoàn toàn tương xứng, đây mới đúng là môn đăng hộ đối!”

“Ông!”, Sở Vân Lệ vô cùng tức giận.

“Tôi cái gì mà tôi!”, Mục Trường Sinh càng vênh váo: “Bà cho rằng mình có chỗ đứng trong lòng ông chủ sao? Tôi nói cho bà biết, nhà họ Mục ở thủ đô chưa từng coi bà ra gì, ông chủ cũng chưa từng đối xử chân thành với bà!”

“Bà còn kiêu ngạo, mơ mộng gả vào nhà họ Mục ở thủ đô, bà nghĩ bà xứng sao?”

Mục Trường Sinh càng nói càng hăng: “Bà Sở à, bà phải cảm ơn tôi, trước khi chết còn có thể nói với bà nhiều chuyện như vậy. Nếu không bà xuống dưới suối vàng vẫn sẽ mang hận đấy”.

“Muốn mẹ tôi chết, ông đã hỏi ý kiến tôi chưa?”, lúc này, Mục Hàn đứng ra.

“À?” Mục Trường Sinh nhìn Mục Hàn: “Cậu Mục à, cậu đúng là con gián đập mãi không chết đấy. Lúc sinh ra trốn được một lần, sáu năm trước cũng thoát chết”.

“Nhưng hôm nay, cậu không thoát nổi đâu”.

“Loại thấp hèn suy cho cùng cũng chỉ là loại thấp hèn, dù có may mắn đến đâu thì cũng không thoát khỏi cái chết!”

“Mục Trường Sinh, ông có biết không, tôi đã nhẫn nhịn ông rất nhiều năm rồi đấy”, Mục Hàn lạnh lùng nói: “Nếu không phải hôm nay có mẹ tôi ở đây thì e là máu ông đã chảy ròng ròng ngay tại chỗ rồi!”

“Về phần những người xung quanh ông, cũng sẽ trở thành xác chết tương tự!”

“Đừng nghi ngờ lời lời tôi nói!”

Lúc Mục Hàn nói ra những lời nói này, trên người đầy sát khí.

Điều này khiến Mục Trường Sinh không khỏi rùng mình.

Ngay cả Sở Vân Lệ cũng cảm thấy ớn lạnh.

“Thật kiêu ngạo!”

“Một thằng con hoang hèn mọn mà cũng dám kiêu ngạo như vậy sao?”

Lúc này, Mục Diệp cười khẩy nói: “Muốn giết trưởng lão? Cậu có bản lĩnh này sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.