Điện Chủ Ở Rể - Mục Hàn

Chương 614



Chương 614: Người khiến Mục Trường Sinh sợ hãi

Có vị này chống đỡ, cho dù trời có sập xuống, Sở Nhậm Hành cũng không sợ.

Tiếp theo, Sở Nhậm Hành với thân phận gia chủ nhiệm kỳ trước tuyên bố với tất cả người nhà họ Sở ở Đông Hải: “Từ nay về sau, con gái của tôi, Sở Vân Lệ, sẽ lại trở thành người nhà họ Sở”.

Cả từ đường tổ tiên đều đồng thanh hô vang.

Không ít bình bối và hậu bối đều lần lượt tiến lên chúc mừng Sở Vân Lệ.

Sở Nhậm Hành càng hào hứng nói: “Con gái, chào mừng con về nhà”.

Khoảnh khắc này, Sở Vân Lệ bật khóc vì vui mừng.

Kể từ khi bị nhà họ Mục ở thủ đô giam lỏng, Sở Vân Lệ chưa từng mơ có một ngày nào đó mình có thể khôi phục lại được thân phận người nhà họ Sở.

Hơn nữa, quan trọng nhất là, bà ấy được đoàn tụ với con trai của mình.

Lúc này, Sở Vân Lệ rất muốn nắm tay Mục Hàn, sau đó đi tìm nhà họ Mục ở thủ đô, tự tin nói với Mục Thịnh Uy: “Nhìn xem, đây là con trai mà tôi sinh cho ông đấy, nó không phải là loại con hoang thấp hèn gì cả, mà là một sự tồn tại khiến tất cả mọi người đều phải tôn trọng!”

Từ những dấu hiệu trước đây, Sở Vân Lệ cũng đã biết được, con trai mình chắc cũng có chút thành tựu gì đó.

Rất nhiều người đều gọi nó là đại ca.

Tuy nhiên, sắc mặt Sở Vân Lệ lập tức tối sầm xuống.

Nhưng dù Mục Hàn có thành tựu lớn đến mức nào, thế thì sao chứ?

Đối phương là nhà họ Mục – thế gia số một ở thủ đô.

Người ta đã trải qua hàng nghìn năm mưa đá, làm việc chăm chỉ qua nhiều thế hệ mới có được vị trí nổi bật như hôm nay.

Mục Hàn mới chỉ phấn đấu mười năm, sao có thể so sánh với một gia tộc lớn mạnh như nhà họ Mục ở thủ đô được?

Đúng lúc này.

Điện thoại của Sở Nhậm Hành và Sở Chiêu Quân đồng loạt vang lên.

Sau khi nhận điện thoại, cả Sở Nhậm Hành và Sở Chiêu Quân đều mỉm cười, rõ ràng là đang rất vui.

“Vân Lệ, Mục Hàn!”, Sở Nhậm Hành không khỏi vui mừng nói: “Khi bố vừa tuyên bố khôi phục lại danh phận cho con, tất cả gia chủ của các chi nhánh của nhà họ Sở chúng ta ở khắp nơi trên Hoa Hạ đều gọi điện tới chúc mừng đấy!”

“Đúng vậy!”, Sở Chiêu Quân cũng gật đầu, nói: “Cháu không ngờ rằng, đến cả nhánh ở nước ngoài cũng gọi điện tới chúc mừng!”

Không chỉ như vậy.

Mộ Dung Vô Địch dăt theo năm mươi vương tộc và hàng trăm gia chủ của gia tộc giàu có của Đông Hải tới chúc mừng, quà mừng được đặt từ cửa ra tới tận phố lớn.

Người không biết còn tưởng nhà họ Sở gả con gái đi đấy.

Mọi chuyện xảy ra đều khiến SỞ Vân Lệ cảm thấy như một giấc mơ.

Phải biết rằng, năm đó khi xảy ra chuyện, nhà họ Sở ở Đông Hải đã trở thành mục tiêu chỉ trích của công chúng, không chỉ riêng nhánh này, mà năm mươi vương tộc ở Đông Hải, bao gồm cả Mộ Dung Vô Địch đều cắt đứt quan hệ với bọn họ, loại trừ nhà họ Sở ở Đông Hải.

Nhưng bây giờ mọi thứ đã thay đổi rôi Sở Vân Lệ dường như đã trở thành ngôi sao sáng nhất trong giới vương tộc ở Đông Hải.

Sở Vân Lệ hoàn toàn không biết, tất cả những thay đổi của năm mươi vương tộc này đều bắt nguồn từ con trai của mình – Mục Hàn.

Đêm đó.

Nhà họ Sở đã tổ chức bữa tiệc gia đình lớn nhất trong lịch sử Đông Hải tại khách sạn Lục Gia Chủy, tất cả người nhà họ Sở ở Đông Hải đều có mặt.

Các khách mời đặc biệt bao gồm Mộ Dung Vô Địch và năm mươi gia chủ của vương tộc ở Đông Hải.

Sự xuất hiện như vậy chưa từng được bắt gặp ở Đông Hải trong suốt năm mươi năm qua.

Sở Vân Lệ cuối cùng đã lấy lại được cảm giác được cưng chiều hết mực khi còn là con gái nhà họ Sở ở Đông Hải.

Trong khi nhà họ Sở đang vui vẻ chúc mừng Sở Vân Lệ và Mục Hàn được trở lại gia tộc, thì mặt khác, tháng ngày tiếp theo của đám người Mục Trường Sinh không dễ thở nữa rồi.

Không giết được Sở Vân Lệ và Mục Hàn, Mục Trường Sinh nào dám quay về nhà họ Mục ở thủ đô?

Mục Trường Sinh dắt theo đám đàn em của mình, tập trung ở Thịnh Uy Khống Cổ.

Đồng thời, Mục Trường Sinh cũng bảo người đi điều tra lý do vì sao năm mươi vương tộc ở Đông Hải tình nguyện vì Sở Vân Lệ mà quyết cá chết lưới rách với mình.

“Không điều tra được, thưa trưởng lão!”, Mục Diệp đã rất nỗ lực nhưng cuối cùng không thu hoạch được gì: “Chúng tôi thật sự không điều tra ra được vì sao Mộ Dung Vô Địch lại dẫn đầu năm mươi vương tộc ở Đông Hải hết lòng bảo vệ Mục Hàn và Sở Vân Lệ!”

“Đúng là kỳ lạ”, Mục Trường Sinh cau mày: “Theo như tôi biết, lão già Mộ Dung Vô Địch đó trước nay vốn dĩ không ưa nhà họ Sở, không hiểu vì sao lại vì con gái Sở Nhậm Hành mà hạ thấp giá trị của bản thân”.

“Chẳng lẽ Mộ Dung Vô Địch nhìn trúng con gái của Sở Nhậm Hành sao?”, lúc này, có người nói ra suy nghĩ của mình.

“Bốp!”, trên mặt của người đó lập tức xuất hiện năm dấu tay của Mục Trường Sinh.

Mục Trường Sinh tức giận nói: “Cậu có thể động não chút được không? Mộ Dung Vô Địch là loại người hám tiền hám gái sao? Nếu như ông ta thật sự háo sắc như vậy, thì với thân phận và địa vị của ông ta, muốn loại phụ nữ như nào mà chẳng được, chẳng lẽ lại vì một Sở Vân Lệ mà trở thành kẻ thù với nhà họ Mục ở thủ đô?”

“Liệu có liên quan đến Mục Hàn không?”, lại có một tên đàn em khác nói: “Tôi luôn cảm thấy vận may của tên Mục Hàn đó rất tốt, tốt đến mức khiến người khác nghi ngờ, liệu hắn có phải một nhân vật thần bí không?”

“Hừ! Một thằng con hoang, có gì mà thần bí chứ!”, Mục Trường Sinh lạnh lùng hừ một tiếng, vẻ mặt khinh thường: “Thành thật mà nói, nếu như thằng con hoang Mục Hàn này thật sự có khả năng ứng phó với hàng trăm gia tộc giàu có và năm mươi vương tộc ở Đông Hải thì đã không đến mức bị nhà họ Mục ở thủ đô đuổi ra khỏi nhà!”

“Đúng vậy!”, Mục Diệp ở bên cạnh gật đầu nói: “Nếu thật sự như vậy, trưởng lão không cần phải nghĩ cách làm sao giết hắn nữa!”

“Hơn nữa, ông chủ nhất định sẽ tới đón hắn về nhà!”

“Tuy nhiên, tôi nghĩ, tên Mục Hàn này chỉ là một thằng con hoang thấp hèn thôi, làm sao có bản lĩnh ấy được, thế thì mới làm con rể cho một gia tộc thấp kém chứ!”

Những thuộc hạ khác cũng gật đầu đồng ý.

“Tinh tinh tinh…”

Khi mọi người đang bàn luận sôi nổi, điện thoại của Mục Trường Sinh vang lên.

Vừa nhìn vào màn hình điện thoại, sắc mặt Mục Trường Sinh lập tức thay đổi rõ rệt.

Không khỏi hít sâu một hơi, sau đó ấn nút nghe, cung kính nói: “Cậu chủ Sảng!”

Đám người Mục Diệp nghe thấy, ai nấy đều không dám thở mạnh.

“Mục Trường Sinh, hai kẻ thấp hèn đó đã xử lý xong chưa?”, giọng nói uy nghiêm của Mục Sảng truyền tới: “Thời gian ba ngày đã tới rồi, không thấy ông gọi điện báo cáo gì cả”.

“Sao thế? Ông làm hỏng việc rồi, hay là cảm thấy cậu chủ đây không đáng được báo cáo”.

“Cậu chủ Sảng, cậu nghe tôi nói”, tim Mục Trường Sinh đập thình thịch vì sợ hãi, lão ta vội vàng giải thích: “Thật ra tôi…”

“Từ đã! Ông đừng nói gì!”, Mục Sảng trực tiếp ngắt lời Mục Trường Sinh, giọng điệu bất mãn nói: “Nghe giọng điệu này của ông hình như hai kẻ thấp hèn kia vẫn còn sống”.

“Cậu chủ Sảng, cậu nghe tôi nói…”, Mục Trường Sinh vội vàng muốn giải thích.

“Ông muốn nói gì với tôi?”, Mục Sảng lạnh lùng nói: “Mục Trường Sinh, còn nhớ trước đây tôi đã nói như nào không? Trong vòng ba ngày, ông không giải quyết được bọn chúng thì tôi sẽ giải quyết ông!”

Mục Trường Sinh lập tức run lẩy bẩy.

Rơi vào nỗi sợ hãi tột độ.

So với Mục Thịnh Uy, Mục Sảng còn tàn nhẫn hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.