Điện Chủ Ở Rể - Mục Hàn

Chương 621



Chương 621: Lâm Nhã Hiên và Phương Viên đều gặp phiền phức rồi

“Được”, Lâm Nhã Hiên gật đầu.

Cô vẫn khá yên tâm về Lăng Sở Sở.

Thế là Lâm Nhã Hiên dẫn theo mấy quản lý cấp cao của tập đoàn Thiên Thành, lái ba chiếc xe, lập thành một đoàn xe nhỏ, tiến về phía địa điểm đấu thầu.

Ở một diễn biến khác.

Cửa tập đoàn Phi Long.

Phương Viên rất kín đáo rời đi bằng cửa sau, đổi mấy chiếc xe, cũng tiến về phía địa điểm đấu thầu.

Đây chính là sắp xếp của Lâm Nhã Hiên.

Một mặt, Lâm Nhã Hiên gióng trống khua chiêng, để tất cả mọi người đều biết cô muốn đến chỗ đấu thầu.

Mặt khác, Phương Viên lại thần không biết quỷ không hay, lén lút đến đó.

Như vậy thì cho dù Lâm Nhã Hiên gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn giữa đường, thì cũng vẫn đảm bảo tập đoàn Thiên Thành và tập đoàn Phi Long có ít nhất một người có mặt đúng giờ ở địa điểm đấu thầu.

Xe của Lâm Nhã Hiên nhanh chóng lái vào nội thành.

Xe và người ở trên đường bắt đầu đông hơn.

Nhưng không gây ảnh hưởng gì đến việc đi lại của Lâm Nhã Hiên.

Cô ngồi ở ghế sau, thần kinh căng thẳng, vô cùng lo lắng.

Trước khi đến được điểm đấu giá, Lâm Nhã Hiên cứ cảm thấy không được yên tâm.

Cô lờ mờ cảm giác, dường như sắp có chuyện gì đó xảy ra.

“Sở Sở, để ý xung quanh một chút nhé”, Lâm Nhã Hiên dặn dò: “Lúc này tuy không phải thời gian cao điểm, nhưng tuyệt đối không được sơ suất”.

“Tổng giám đốc Lâm, cô yên tâm đi”, Lăng Sở Sở nói: “Cô đừng căng thẳng quá”.

“Con đường này ngày nào chúng ta cũng phải đi mấy lần, chắc chắn sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì đâu”.

“Rầm!”, ai ngờ Lăng Sở Sở vừa dứt lời, liền có một tiếng động lớn vang lên.

Hóa ra một chiếc xe tập lái đời cổ lái từ chỗ rẽ bên phải ra, tốc độ rất nhanh, đâm thẳng vào chiếc đầu tiên của đoàn xe.

Phía sau bỗng vang lên tiếng phanh xe chói tai.

Lăng Sở Sở cũng nhanh chóng phanh lại.

Do quán tính, cơ thể Lâm Nhã Hiên cũng lao về phía trước, suýt nữa thì bị va đầu.

“Tổng giám đốc Lâm, cô không sao chứ?”, Lăng Sở Sở vội vàng hỏi.

“Tôi không sao”, Lâm Nhã Hiên nhíu mày đáp: “Phía trước xảy ra chuyện gì vậy?”

“Tổng giám đốc Lâm, là một chiếc xe tập lái đời cổ đâm vào xe của chúng ta”, Lăng Sở Sở hơi nghi hoặc nói: “Vừa nãy rõ ràng tốc độ của nó rất chậm, tại sao đến trước đầu xe của chúng ta lại đột nhiên phóng như bay tới vậy?”

“Đây chắc chắn là thủ đoạn của Thịnh Uy Khống Cổ”, sắc mặt Lâm Nhã Hiên nghiêm túc nói: “Bất kể thế nào thì bây giờ cũng phải nhanh chóng xuống xe xem có ai bị thương hay không”.

“Vâng”, Lăng Sở Sở lập tức xuống xe, chạy qua kiểm tra.

“Tổng giám đốc Lâm, đó là một ông lão”, Lăng Sở Sở nhanh chóng báo cáo với Lâm Nhã Hiên: “Đối phương đã không còn thở, chắc là chết rồi ạ”.

“Sao cơ?”, Lâm Nhã Hiên không khỏi kinh hãi: “Chết rồi sao?”

Nếu xảy ra tai nạn liên quan đến mạng người thì chắc chắn là không đi được rồi.

“Tổng giám đốc Lâm, hay là cô đi trước đi, chỗ này để tôi xử lý cho”, Lăng Sở Sở đề nghị.

Chỉ có điều, Lăng Sở Sở vừa nói xong, lập tức có rất nhiều người ở bên kia đường ùa tới, vây chặt đoàn xe của Lâm Nhã Hiên lại.

“Đâm chết người rồi! Đâm chết người rồi!”

“Đừng để bọn họ chạy mất!”

Hiển nhiên những người này đã mai phục sẵn, chỉ chờ thời cơ này để xuất hiện.

Lăng Sở Sở nhìn xung quanh, không hề phát hiện ra camera của nhà nước, trong lòng thầm kêu hỏng bét.

Không có bất cứ chứng cứ gì, sập bẫy của đối phương, chỉ sợ không giải thích được.

“Xin mọi người hãy yên tâm”, để xoa dịu tâm trạng của đám người này, Lâm Nhã Hiên lập tức tỏ thái độ: “Tôi không đi đâu cả, tôi sẽ ở lại đây, giải quyết tai nạn giao thông này”.

Tuy cái chết của đối phương là bẫy của Thịnh Uy Khống Cổ.

Nhưng dù sao cũng là một mạng người, lại dính líu tới cô nữa.

Lâm Nhã Hiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Cũng may đã sắp xếp từ trước, bảo Phương Viên cũng đến điểm đấu thầu.

Đúng lúc Lâm Nhã Hiên gặp chuyện, Phương Viên đang ngồi trong một chiếc Mercedes, đi đường vòng đến điểm đấu thầu.

Bởi vì đi đường vòng, nên là con đường vắng người.

Sẽ không ai ngờ Phương Viên lại đi đường này.

Sau khi biết tin Lâm Nhã Hiên gặp chuyện, Phương Viên không khỏi sốt ruột, thúc giục tài xế: “Lái nhanh nữa đi”.

Ai ngờ Phương Viên mới nói xong.

Tài xế đột ngột giẫm phanh.

Phương Viên loạng choạng, va đầu vào lưng ghế.

“Có chuyện gì vậy?”, Phương Viên giơ tay xoa trán, nén đau nói.

“Phó Tổng giám đốc Phương, cô nhìn xem”, tài xế giơ tay chỉ phía trước.

Chỉ thấy con đường phía trước xuất hiện mấy chục chiếc ô tô, chắn ngang cả con đường lớn.

Có mấy gã đàn ông mặc vest đen bước tới, giơ tay gõ cửa xe của Phương Viên.

Cô ta hạ cửa kính xuống, hơi thấp thỏm hỏi: “Các anh muốn làm gì?”

“Phó Tổng giám đốc Phương, chúng tôi không có bất cứ ác ý gì với cô cả”, gã đàn ông dẫn đầu nói: “Chúng tôi chỉ kính phục một người phụ nữ mạnh mẽ như Phó Tổng giám đốc Phương đây, nên qua đây mời cô uống tách trà thôi”.

“Đương nhiên là chúng tôi sẽ không giữ cô lại quá lâu, cùng lắm chỉ ba tiếng thôi”.

Ba tiếng?

Phương Viên lập tức hiểu ra, hành tung của cô ta đã bị lộ rồi.

Đối phương đến để chặn đường cô ta.

Ba tiếng đồng hồ thì buổi đấu thầu đã kết thúc rồi, còn việc gì cho cô ta nữa chứ?

“Xin lỗi”, Phương Viên đáp: “Thời gian của tôi rất quý giá, tôi không rảnh uống trà với các anh, xin các anh hãy tránh ra”.

“Phó Tổng giám đốc Phương không nể mặt chứ gì?”, đối phương cười lạnh lùng, đáp: “Nếu Phó Tổng giám đốc Phương nhất định đòi cứng chọi cứng, thì chúng tôi không ngại dùng thủ đoạn mạnh tay hơn”.

Thấy đối phương không phải loại hiền lành gì, Phương Viên chẳng còn cách nào khác.

Chỉ đành thầm thở dài trong lòng, Nhã Hiên, lần này mình thực sự không giúp được cậu rồi.

Cùng lúc đó.

Ở cổng địa điểm đấu thầu dự án trăm tỷ tệ.

Ngoài Lâm Nhã Hiên quyết tâm muốn tham gia đấu thầu, thì còn có người phụ trách của mấy công ty nữa cũng đến.

Dù sao cũng là dự án trăm tỷ tệ, ai mà chẳng xiêu lòng.

Nhưng người của Thịnh Uy Khống Cổ đều ngăn người phụ trách của các công ty này ở ngoài cửa.

“Xin mời mọi người về cho”, Mục Diệp nói thẳng luôn: “Dự án trăm tỷ tệ này chỉ có thể vào tay Thịnh Uy Khống Cổ chúng tôi, các người đừng có mơ, về cho sớm mà tắm rửa đi ngủ đi”.

“Cạnh tranh với Thịnh Uy Khống Cổ thì các người hãy cân nhắc cho kĩ, xem có thể sống sót mà rời khỏi điểm đấu thầu hay không”.

Nghe Mục Diệp nói vậy, người phụ trách của mấy công ty đều không khỏi há hốc miệng.

Đây đúng là uy hiếp trắng trợn.

Nhưng bọn họ lại không dám phản bác.

Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, uy danh của Thịnh Uy Khống Cổ đã lan khắp Đông Hải.

Bên ngoài đều đồn rằng đằng sau Thịnh Uy Khống Cổ là nhà họ Mục ở thủ đô, một gia tộc có tai mắt thông thiên.

Đứng trước nhà họ Mục ở thủ đô, thì nhà Mộ Dung – gia tộc đứng đầu vương tộc Đông Hải, chỉ là một con kiến mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.