Điện Chủ Ở Rể - Mục Hàn

Chương 637



Chương 637: Lưu Minh Tùng mạnh mồm

“Tìm thấy Lưu Minh Tùng đó chưa?”, Mục Hàn hỏi.

Hoàng Điểu cúi đầu, vẻ mặt xấu hổ nói: “Đại ca, Lưu Minh Tùng rất gian xảo, tôi tạm thời vẫn chưa tìm ra chỗ ẩn nấp của hắn”.

“Không trách cô được”, Mục Hàn xua tay, nói: “Tôi đã kiểm tra lý lịch của Lưu Minh Tùng. Hắn từng phục vụ trong quân đội và là một lính trinh sát có năng lực chống do thám khá tốt”.

“Vì vậy, hắn khó tìm hơn những người khác, cũng là điều bình thường thôi”.

“Không phải mọi người không có năng lực, mà là mọi người đã đánh giá Lưu Minh Tùng quá thấp”, Mục Hàn suy nghĩ một chút, hỏi Chúc Long: “Tiểu Long, nếu cậu là Lưu Minh Tùng, cậu sẽ trốn ở đâu?”

“Nếu Lưu Minh Tùng bỏ trốn thì chắc chắn hắn đã chuẩn bị sẵn sàng vạch trần mọi chuyện.

Đương nhiên, hắn không thể ở nơi thường ngày vẫn sinh hoạt được”.

“Vì khả năng chống do thám của Lưu Minh Tùng rất mạnh nên tôi nghĩ Lưu Minh Tùng lúc này chắc chắn đang ở nơi nguy hiểm nhất, cũng chính là nơi an toàn nhất!”

Chúc Long phân tích.

“Vậy nơi nguy hiểm nhất đối với Lưu Minh Tùng là nơi nào?”, Thao Thiết vội hỏi.

Chúc Long mỉm cười mà không nói một lời, nhìn sang Hoàng Điểu.

Hoàng Điểu lập tức hiểu ra, tiếng lạch cạch trên bàn phím không ngừng vang lên.

Ngay sau đó, một chấm nhỏ màu vàng bắt mắt xuất hiện trên màn hình máy tính.

“Chính là chỗ này”, Hoàng Điểu chỉ vào chấm nhỏ màu vàng nói: “Lưu Minh Tùng đúng là nghĩ đủ mọi cách mà, không ngờ lại trốn trong nhà kho của tập đoàn Thiên Thành!”

“Được rồi!, Mục Hàn gật đầu: “Hành động! Bắt Lưu Minh Tùng tới đây!”

“Vâng!”, Chúc Long gật đầu nói.

Tứ đại chiến thần lập tức xuất phát, xông vào nhà kho của tập đoàn Thiên Thành với khí thế hùng hổ, đúng như dự đoán, quả nhiên tìm thấy Lưu Minh Tùng.

Còn có cả Phó Tổng giám đốc Tô Manh đang trốn trong nhà kho cùng Lưu Minh Tùng.

Đôi nam nữ chó má này thực sự câu kết dan díu với nhau, khi tứ đại chiến thần xuất hiện, bọn họ đang làm chuyện thông dâm thì bị bắt quả tang.

Lưu Minh Tùng và Tô Manh hoảng sợ vội lấy quần áo che phần cơ thể lộ ra ngoài.

“Ha ha, đúng là một cặp uyên ương hoang dã mà!”, Hoàng Điểu dùng điện thoại di động chụp lại khoảnh khắc này của bọn họ, đồng thời trêu chọc: “Lưu Minh Tùng, Tô Manh, mặc quần áo vào rồi đi với chúng tôi!”

Ngay sau đó, Lưu Minh Tùng và Tô Manh được đưa đến trước Mục Hàn.

“Mục Hàn, hóa ra là anh phái người tới bắt chúng tôi!”

Giống như đám người Vương Tuyết Phong, Vi Tiểu Thiên trước đó, Lưu Minh Tùng và Tô Manh nhìn thấy Mục Hàn nào có sợ.

Theo bọn họ, Mục Hàn chính là một thằng ăn bám, dựa dẫm vào Lâm Nhã Hiên.

Mục Hàn chế nhạo nói: “Lưu Minh Tùng, tại sao tôi lại bắt anh, anh không biết sao?”

“Hừ!”, Lưu Minh Tùng khinh thường ra mặt, nói: “Mục Hàn, tôi biết, xảy ra chuyện như vậy anh cũng rất khó chịu. Dù sao thì có người đàn ông nào có thể chịu được việc bị cắm sừng, đúng chứ?”

“Tuy nhiên, tôi có thể chắc chắn mà nói với anh rằng chính Lâm Nhã Hiên là người chủ động quyến rũ tôi. Tôi là người đã có gia đình, việc cô ta dùng đứa bé trong bụng ép tôi ly hôn và cưới cô ta chắc chắn sẽ không thành công đâu”.

Ở trước mặt Mục Hàn mà hắn còn dám ngậm máu phun người thế này.

Lửa giận như bùng lên trong mắt Mục Hàn.

“Lưu Minh Tùng, khả năng sáng tác truyện của anh đỉnh quá đấy, không làm biên kịch thì đúng là không trọng dụng nhân tài”, Mục Hàn bước về phía Lưu Minh Tùng, hai tay siết chặt.

“Tôi bịa chuyện gì vậy?”, vẻ mặt Lưu Minh Tùng vẫn điềm tĩnh như không mà nói tiếp: “Tôi cảnh cáo anh, bây giờ Lâm Nhã Hiên cắm sừng anh đã trở thành mục tiêu chỉ trích của dư luận. Nếu anh đứng ra bênh vực cô ta thì làm gì được tôi hả, chỉ tổ bị người khác cười cho thối mũi”.

“Đúng đấy!”, Tô Manh đứng bên cạnh hét lên: “Tất cả mọi chuyện đều do Lâm Nhã Hiên tự làm tự chịu. Anh bắt chúng tôi làm gì? Mau thả chúng tôi ra, nếu không thì anh không gánh nổi hậu quả đâu!”

“Hậu quả gì mà tôi không gánh nổi?”, Mục Hàn cười khẩy, lấy đoạn video quay bắt quả tang cặp đôi chim chuột với nhau, nói: “Tô Manh, cô nghĩ xem, nếu tôi công bố video này ra, người phải gánh chịu hậu quả sẽ là ai nhỉ?”

Khuôn mặt của Tô Manh lập tức biến sắc.

Cô ta không nói gì nữa.

“Đứng sang một bên đi”, Mục Hàn liếc mắt nhìn Tô Manh: “Tí tôi tính sổ với cô sau”.

Vì bị Mục Hàn nắm đằng chuôi, Tô Manh không dám nói chuyện với anh nữa.

Mục Hàn quay đầu nhìn Lưu Minh Tùng, nói tiếp: “Lưu Minh Tùng, anh còn chờ gì nữa?”

“Chờ tôi đánh anh, anh mới chịu nói ra chân tướng à?”

“Chân tướng gì cơ?”, Lưu Minh Tùng ngược lại còn trưng bộ dạng heo chết không sợ nước sôi, bạo dạn nói: “Những gì tôi vừa nói đều là sự thật”.

“Mục Hàn, đừng tưởng là bắt được cảnh tôi và Tô Manh lên giường là có thể uy hiếp đươc tôi”.

“Tôi nói cho anh biết, dù sao thì hình ảnh của tôi cũng không mấy tốt đẹp rồi, cũng chả ngại bị bôi đen thêm. Tới lúc đó, tôi sẽ lại công bố với công chúng là chính Tô Manh đã dụ dỗ tôi. Cũng đâu còn cách nào khác, người đàn ông gia đình rất có sức hút”.

“Lưu Minh Tùng, anh!”, Tô Manh run lên vì tức giận khi nghe thấy Lưu Minh Tùng nói vậy.

Mặc dù Tô Manh khó chịu với Lưu Minh Tùng, nhưng cô ta cũng không nổi giận ra mặt.

Bởi vì một khi Tô Manh vạch trần những lời của Lưu Minh Tùng, bản thân cũng sẽ bị lộ.

Dù sao cả hai đều đang đứng cùng thuyền.

“Tôi đã cho anh cơ hội rồi”, Mục Hàn nhìn Lưu Minh Tùng, châm chọc nói: “Anh đang thử lòng kiên nhẫn của tôi sao?”

“Tôi nói cho anh biết, tôi có tất cả mọi thứ, nhưng lại không có kiên nhẫn”.

“Tôi cần anh cho tôi cơ hội à?”, Lưu Minh Tùng bất cần nói: “Tôi khuyên anh mau thả tôi ra, nếu không thì anh đừng hòng yên ổn”.

Ngay khi Lưu Minh Tùng vừa dứt lời, Mục Hàn lập tức tung nắm đấm.

Mũi và khoé miệng của Lưu Minh Tùng đột nhiên lõm xuống.

Máu ở cả hai lỗ mũi chảy không ngừng.

Toàn bộ răng đều bị đấm gãy.

Mặc dù Lưu Minh Tùng xuất thân là một lính trinh sát và có thể lực tốt, nhưng khi hưởng cú đấm chứa đầy sự tức giận của Mục Hàn, một lính trinh sát nhỏ nhoi như hắn sao có thể chịu đựng được chứ?

Lưu Minh Tùng bị đánh mà ngất xỉu.

“Đem một xô nước lạnh qua đây, dội hắn dậy!”, Mục Hàn ra lệnh.

Thao Thiết ngay lập tức mang một xô nước lạnh và dội thẳng lên người Lưu Minh Tùng.

Lưu Minh Tùng tỉnh dậy ngay lập tức, cơ thể hắn run rẩy.

Khi phát hiện răng đã rụng hết, vẻ mặt của Lưu Minh Tùng càng thêm bàng hoàng và sợ hãi.

“Mục Hàn, mày cho rằng dùng thủ đoạn bạo lực có thể buộc tao phục tùng sao?”, dù sao hắn cũng là một lính trinh sát, ý chí của hắn mạnh hơn nhiều so với đám người Vương Tuyết Phong, Vi Tiểu Thiên: “Tao nói cho mày biết, không thể nào!”

“Cho dù chết, tao cũng không chịu thua trước mày!”

“Vợ của mày, Lâm Nhã Hiên, là con đàn bà đê tiện. Cô ta đắm trìm trong dục vọng nên mới làm người tình của tao, quyến rũ tao!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.