Điện Chủ Ở Rể - Mục Hàn

Chương 651



Chương 651: Ba kẻ chẳng ra gì

Hà Thi Vân và Dương Thiên Bảo nhìn Hoàng Điểu kiểu gì cũng không thuận mắt.

Chủ yếu là do Hoàng Điểu xuất thân từ quân đội, không hề giống những cô gái bình thường có mái tóc dài mượt mà đen nhánh, trang điểm son phấn khác.

Hoàng Điểu có mái tóc ngắn gọn gàng, mặc dù không trang điểm nhưng lại có một vẻ đẹp riêng, chỉ là khuôn mặt có phần kiêu ngạo và lạnh lùng.

Cộng thêm việc Hoàng Điểu có thể trở thành một trong tứ đại chiến thần, tham gia vô số trận chiến, trải qua luyện tập máu lửa và đổ máu ở chiến trường, kẻ địch gọi cô ấy là “Nữ sát thần”, do đó thoạt nhìn không hề mang “mùi vị” phụ nữ.

Nhưng chỉ có Mục Hàn và ba chiến thần khác biết, nếu Hoàng Điểu chú tâm trang điểm, tuyệt đối sẽ xinh đẹp hơn Hà Thi Vân và Dương Thiên Bảo gấp trăm nghìn lần.

Đã từng có một lần Hoàng Điểu dùng mỹ nhân kế để đột nhập vào nội bộ của địch.

Kết quả sau khi Hoàng Điểu trang điểm, đã khiến tất cả mọi người đều sững sờ vì nhan sắc tuyệt đẹp của cô ấy.

Không ai có thể liên tưởng được người đẹp trước mắt với sự nam tính thường ngày.

Vừa ngọt ngào vừa mặn mà, vừa mạnh mẽ lại vừa dịu dàng.

Câu nói này là để miêu tả Hoàng Điểu.

“Đúng, cô ấy là phù dâu”, Mục Hàn trả lời.

“Không phải chứ?”, Dương Thiên Bảo hét lớn: “Ánh mắt kiểu gì vậy? Kẻ nam tính này mà cũng được gọi là phụ nữ sao? Nếu không nhìn kĩ tôi còn cho rằng cô ta là đàn ông!”

“Bảo một gã đàn ông tới làm phù dâu, Nhã Hiên, cậu nghĩ gì vậy?”

“Mình thấy người này còn tạm được”, Hà Thi Vân chỉ Phương Viên, lắc đầu nói: “Còn cô gái giống đàn ông này, chúng tôi không thể chấp nhận được”.

“Nhã Hiên, mình còn tưởng chồng cũ của cậu tìm cho cậu phù dâu xinh đẹp thế nào cơ, kết quả thì sao, chỉ thế này?”

“Không đẹp bằng một nửa bọn mình, mà cũng xứng đứng cùng bọn mình ư?”

“Mình thấy chỉ cần nhìn cô ta thêm vài lần thì đúng là đang sỉ nhục bọn mình”, Dương Thiên Bảo không hề kiêng dè nói.

Bụp!

Dương Thiên Bảo vừa dứt lời, Hoàng Điểu đột nhiên ra tay, lấy con dao dùng đồ Tây cắm phập lên mặt bàn.

Con dao còn đang lắc lư.

“Hai người nghĩ tôi là người câm điếc, không nghe thấy hai người nói gì hả? Còn tưởng tôi sẽ không phát cáu cứ mặc cho hai người tùy tiện sỉ nhục sao?”

Hoàng Điểu dễ dàng rút con dao còn chưa cắm sâu vào bàn ăn ra.

Sau đó cô ấy cứ như Tiểu Lý phi đao, vung vẩy con dao trong tay.

Như thể con dao này có thể cắm trên cổ Hà Thi Vân và Dương Thiên Bảo bất cứ lúc nào.

Hà Thi Vân và Dương Thiên Bảo đột nhiên cảm thấy cổ mình ớn lạnh.

Đừng thấy sở trường của Hoàng Điểu là công nghệ, có thể phá giải hệ thống ngân hàng trọng yếu của toàn thế giới chỉ với ba mươi giây mà lầm, trên chiến trường Hoàng Điểu cũng là loại người liều mạng chiến đấu.

Cho dù kẻ địch có là đại tướng chiến thần cũng không thể tiếp cận được Hoàng Điểu.

Sao cô ấy có thể nhẫn nhịn được việc hai người phụ nữ đang trắng trợn bôi nhọ mình như vậy chứ?

Hoàng Điểu lạnh lùng nói: “Tôi cho các cô một cơ hội nói năng cẩn thận một lần, nghĩ kĩ rồi hãy nói”.

“Chúng tôi cảm thấy chị gái rất tốt, rất thích hợp làm phù dâu, hoàn toàn xứng với chúng tôi. À, không, là chúng tôi xứng với chị!”, Hà Thi Vân sợ hãi nói.

“Chúng tôi cực kì hài lòng về chị!” Dương Thiên Bảo cũng vội vàng bày tỏ thái độ.

“Thật sao?”, Hoàng Điểu bực bội hừ một tiếng, khinh thường nói: “Như vậy từ đầu thì có phải hay không, cứ phải nói những lời khó nghe, có phải các cô muốn tôi cho các cô một bài học mới chịu yên hay không?”

Hà Thi Vân và Dương Thiên Bảo đưa mắt nhìn nhau.

Có điều, Mục Hàn cũng nhìn ra, hai người phụ nữ này chỉ nhe nanh múa vuốt mà thôi, thực ra cũng chỉ là cây cỏ, mềm nắn rắn buông.

Lâm Nhã Hiên đối xử quá tốt với hai người họ, nên bọn họ mới cực kì kiêu ngạo chọn đông chọn tây.

Nhưng sau khi Hoàng Điểu dùng vũ lực uy hiếp, hai người họ hết sức sợ hãi, không dám nói nửa câu khó nghe với Hoàng Điểu.

Thậm chí còn vô thức mỉm cười với Hoàng Điểu.

Muốn hèn mọn bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Không thể chọc vào Hoàng Điểu, Hà Thi Vân và Dương Thiên Bảo chỉ có thể đổi hướng qua mấy người phù rể.

Lúc vừa gặp mặt, vì có Hoàng Điểu làm nền nên còn chưa thấy phù rể có vấn đề gì, nhưng bây giờ vừa nhìn, Hà Thi Vân và Dương Thiên Bảo liền thấy những người phù rể này chẳng có chút phong thái nào cả.

Đầu tiên là tướng mạo của Chúc Long, Thao Thiết và Quỳ Ngưu, họ đều có mái tóc húi cua đặc trưng của người lính.

Cộng thêm cơ thể lực lưỡng, mặc dù thân hình vạm vỡ, nhưng dù sao bọn họ cũng đã tham gia vô số trận đánh trên sa trường, nên có sát khí trên người.

Hơn nữa, thường ngày bọn họ mặc quần áo bình thường, không giống nữ giả nam nên trông rất cường tráng.

Với bộ dạng này thì không thể lọt vào mắt của Hà Thi Vân và Dương Thiên Bảo.

“Loại phù rể quái quỷ gì thế này?”, Hà Thi Vân không nhẫn nhịn được liền lên tiếng: “Quá lực lưỡng, cảm giác như anh ta có thể ép chết một con trâu”.

Hà Thi Vân nói xong, còn chỉ vào Quỳ Ngưu.

Dương Thiên Bảo cũng nói: “Còn nữa, ba người này sao lại đen thui vậy, thật không biết mấy người nhà quê này chui từ đâu ra, chả có khí thái quý tộc gì cả, sao xứng với phù dâu cao quý như tôi và Hà Thi Vân chứ?”

Chúc Long, Thao Thiết và Quỳ Ngưu rất lúng túng.

Nhưng đối phương là hai người phụ nữ.

Còn ở trước mặt Lâm Nhã Hiên nên ba người họ không tiện nổi nóng.

“Đổi đi, đổi hết đi”, Hà Thi Vân bĩu môi: “Vẫn là bọn mình đã đoán đúng, chồng cũ của cậu quả nhiên là tìm mấy kẻ xấu xí chẳng ra gì tới làm phù rể. Nếu có mặt trong đám cưới chẳng phải sẽ rất mất mặt sao?”

“Đúng vậy!”, Dương Thiên Bảo gật đầu: “Nhã Hiên, nghe lời bọn mình đi, tìm mấy người đàn ông nước ngoài tới thì chắc chắn sẽ làm rạng rỡ buổi lễ, để đám cưới của cậu được nâng tầm cao hơn!”

“Mình thấy ba người họ rất ổn mà”, Lâm Nhã Hiên nói: “Ba người họ là anh em tốt của Mục Hàn, ngày thường bận rộn, đặc biệt tới chúc mừng bọn mình”.

“Hơn nữa, điều quan trọng là nhân phẩm họ rất tốt”.

“Nhân phẩm tốt?”, Hà Thi Vân cười nhạt, khinh thường nói: “Sao mình không thấy thế nhỉ?”

“Mình thấy ánh mắt của mấy người này không đúng lắm, nhìn dáng vẻ của bọn họ như hổ rình mồi, quỷ mới biết sau khi hai vợ chồng cậu đi ngủ rồi bọn họ sẽ đối xử không phải phép với chúng mình thế nào!”

“Có đối xử phải phép hay không thì chưa nói đến, chủ yếu là mình cảm thấy bọn họ không xứng với bọn mình”, Dương Thiên Bảo nói.

“Vậy nên ba người này nhất định phải đổi!”

Hai người họ kẻ tung người hứng, ngay cả Phương Viên bên cạnh cũng không nhìn nổi nữa.

Phương Viên nói: “Các cô đừng chọn tới chọn lui nữa, các cô chỉ tới để làm phù dâu, không phải tới làm cô dâu, sao cứ phải bắt bẻ chuyện phù rể làm gì?”

“Không được, không thể nhún nhường được”, Hà Thi Vân cương quyết nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.