Điện Chủ Ở Rể - Mục Hàn

Chương 717



Chương 717: Chuẩn bị hành động

Nghe Vương Chung Quy nói thế, Lâm Nhã Hiên không khỏi nhíu chặt mày.

Sao bạn của Mục Hàn lại có tính cách giống anh ấy thế nhỉ?

Nhưng gia tộc đứng đầu Hoa Hạ không phải là gia tộc mà ai cũng có thể dễ dàng chọc vào.

Lâm Nhã Hiên nghiêm mặt nói với Vương Chung Quy: “Anh Vương, e là anh không biết lai lịch của nhà họ Mục ở thủ đô rồi nhỉ? Đây là gia tộc số một, thế gia hàng đầu Hoa Hạ, không phải là gia tộc mà chúng ta có thể tùy tiện khinh thường”.

“Mục Hàn bạo gan dám cá cược một năm với nhà họ Mục ở thủ đô, tôi cũng cảm thấy rất sợ”.

Nghe Lâm Nhã Hiên nói thế, Vương Chung Quy không khỏi sửng sốt.

Anh ta vô thức nhìn về phía Mục Hàn, chỉ thấy Mục Hàn đang nháy mắt ra hiệu với mình.

Xem ra Mục Hàn vẫn chưa nói thân phận thật sự của anh cho Lâm Nhã Hiên.

Hết cách rồi, Vương Chung Quy chỉ đành phối hợp với Mục Hàn, vội vàng bày tỏ thái độ với Lâm Nhã Hiên: “Chị dâu, chị dâu quan tâm săn sóc cho đại ca như thế thật là cảm động”.

“Chị yên tâm đi, tôi nhất định sẽ khuyên đại ca”.

Lúc này Lâm Nhã Hiên mới hài lòng gật đầu nói: “Có câu này của anh thì tôi yên tâm nhiều rồi”.

Ngẫm nghĩ một lát, Lâm Nhã Hiên lại nói: “Tôi biết anh và Mục Hàn còn vài người bạn khác nữa, lúc đó anh cũng nói với những người đó để họ cũng đi khuyên Mục Hàn nhé”.

“Vâng, thưa chị dâu”, Vương Chung Quy nói: “Tôi sẽ làm thế”.

Dặn dò xong, Vương Chung Quy lên xe với Mục Hàn chạy thẳng đến căn cứ trong núi – trại huấn luyện Thần Long.

“Đại ca, anh vẫn chưa nói thân phận của mình với chị dâu à?”, Vương Chung Quy tò mò hỏi: “Anh định lúc nào mới thẳng thắn với chị dâu đây?”

“Giờ đang trong thời kỳ mang thai của Nhã Hiên, tôi không muốn làm cô ấy kích động, sẽ không tốt cho sức khỏe của cô ấy, rất dễ gây ra ảnh hưởng bất lợi cho đứa bé”.

Mục Hàn nói: “Nửa năm sau, lúc đến nhà họ Mục ở thủ đô thì đó cũng là lúc tôi nói thật thân phận của mình”.

Mục Hàn đã lên kế hoạch rõ ràng hết rồi.

Một năm sau, vừa lúc Lâm Nhã Hiên đã sinh con.

Cũng đã ở cữ xong.

Lúc đó anh không còn mối lo lắng gì nữa mà đến nhà họ Mục ở thủ đô chất vấn hỏi tội, đòi lại công bằng cho mẹ mình.

“Nhà họ Mục ở thủ đô?”, Vương Chung Quy lại híp mắt nói: “Đại ca, trong một trăm người ở trại huấn luyện Thần Long lần này có mười mấy người đến từ các nhánh phụ của nhà họ Mục ở thủ đô và năm người thuộc nhánh chính của nhà họ Mục ở thủ đô”.

“Ồ, vậy à?”, Mục Hàn cũng cảm thấy hứng thú: “Tôi muốn xem xem lớp trẻ của nhà họ Mục ở thủ đô đạt đến trình độ thế nào rồi!”

Mục Hàn ngẫm nghĩ rồi nói: “Lát nữa đến căn cứ trại huấn luyện, cậu đừng tiết lộ ra thân phận của tôi với mọi người vội nhé”.

“Nếu vừa đến mà để họ biết tôi là đại thống soái ngay thì chẳng thú vị gì cả”.

“Tôi hiểu rồi thưa đại ca”, Vương Chung Quy tỏ vẻ mình đã hiểu gật đầu nói: “Lát nữa tôi sẽ bảo người khác dẫn anh sang đó”.

Không lâu sau, hai người đã đến căn cứ trại huấn luyện Thần Long.

Trước cổng lớn, Vương Chung Quy đổi một chiếc xe jeep quân dụng khác cho Mục Hàn.

Người dẫn Mục Hàn vào trong là hai nhân viên của bộ phận hậu cần, Trương Kim Hoa và Hà Lợi Lợi.

Vương Chung Quy dặn dò hai người: “Người này là sĩ quan huấn luyện bí mật của trại huấn luyện Thần Long, hai cậu dẫn anh ấy qua đó đi”.

Trương Kim Hoa và Hà Lợi Lợi trố mắt nhìn nhau đều lộ vẻ kinh ngạc.

Sĩ quan huấn luyện bí mật trẻ vậy sao?

Nhìn bề ngoài có vẻ chưa đến ba mươi tuổi nhỉ?

Sĩ quan huấn luyện bí mật trẻ như thế liệu có thể có kinh nghiệm gì đây?

Sao có thể khiến mấy “đứa con cưng” đến từ khắp nơi trên cả nước nghe lời được chứ?

Sau khi lên xe, Mục Hàn ngồi hàng ghế phía sau nhắm mắt lại nghỉ ngơi, thư giản đầu óc.

Nhưng Trương Kim Hoa và Hà Lợi Lợi lại cho rằng Mục Hàn mệt mỏi vì đi đường xa nên lên xe thì ngủ say mất.

“Anh Trương, anh nhìn bộ dạng không có tinh thần của anh ta đi, đi đường xa cũng không thể chịu được thế thì sao có thể làm sĩ quân huấn luyện một trăm người ở trại huấn luyện Thần Long chứ?”

Hà Lợi Lợi ngồi ở ghế phó lái liếc nhìn Mục Hàn qua kính chiếu hậu rồi ghé sát vào tai Trương Kim Hoa nhỏ giọng nói: “Tôi nghe nói một trăm người ở trại huấn luyện Thần Long này đều là những người xuất sắc ở các nơi”.

“Nói thẳng ra là rất hống hách, ỷ vào bản lĩnh vượt trội mà xem thường người khác”.

“Chứ còn sao nữa”, Trương Kim Hoa cũng tán thành với lời của Hà Lợi Lợi: “Có sao nói vậy, bản lĩnh của mấy người này không nói ngoa đâu. Buổi tập luyện vào chiều hôm qua, chẳng ai trong mấy binh sĩ cũ trong căn cứ quân sự của chúng ta đánh lại họ cả”.

“Tổng tư lệnh Vương bảo anh ta đến huấn luyện mấy tên hống hách này không phải là cố ý làm khó anh ta đấy chứ?”

“Tôi đã có thể tưởng tượng đến cảnh đội ngũ sĩ quan huấn luyện của trại huấn luyện Thần Long lần này trở thành trò cười rồi”.

Hà Lợi Lợi đề nghị: “Anh Trương, tôi thấy hay là lát nữa đưa anh ta đến đó thì chúng ta đừng đi vội mà ở lại quan sát thử”.

“Tại sao?”, Trương Kim Hoa khó hiểu hỏi: “Anh muốn xem anh ta bị đám hống hách đó đánh à?”

“Ha ha, anh xấu xa thật đấy, còn muốn hóng hớt xem kịch hay nữa sao?”

“Ôi, đương nhiên không phải rồi”, Hà Lợi Lợi khó chịu nói: “Tôi nghĩ lát nữa nếu anh ta bị đám đó đánh vỡ đầu chảy máu thì có lẽ tổng tư lệnh Vương sẽ bảo chúng ta quay lại chở anh ta đến bệnh viện đấy”.

“Chúng ta ở lại đó luôn thì lát nữa đỡ phải đi qua đi lại nhiều lần”.

“Lợi Lợi, vẫn là anh thông minh!”, Trương Kim Hoa không khỏi giơ ngón cái với anh ta tỏ ý khen ngợi.

Trương Kim Hoa và Hà Lợi Lợi không biết Mục Hàn đã nghe hết toàn bộ cuộc nói chuyện của họ.

Chẳng qua Mục Hàn không muốn lên tiếng thôi.

Anh vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi.

Không lâu sau, xe đã vào đến thao trường.

Thấy xe jeep quân dụng chở sĩ quan huấn luyện bí mật đã đến, một trăm người ở trại huấn luyện Thần Long đều đồng loạt liếc mắt nhìn sang.

Nhưng một trăm người này chẳng hề xếp hàng ngay ngắn lại chào đón, mà người thì ngồi, người thì nằm.

Người nào người nấy đều bày ra bộ dạng cà lơ phất phơ.

Cứ như thể không nhìn thấy sĩ quan huấn luyện bí mật đến vậy.

Những người này hết sức kiêu ngạo.

“Đến rồi!”, lúc này Mục Nguyên ghé sát vào tai Mục Phương nói: “Anh, anh nhìn kìa, sĩ quan huấn luyện bí mật đến rồi”.

“Ừ!”, Mục Phương lấy lại tinh thần: “Lát nữa mọi người cứ tự mình phát huy tài năng là được”.

“Yên tâm đi!”, Trương Trạm lạnh lùng hừ một tiếng: “Tôi sẽ cho anh ta biết tay, để anh ta phải hối hận vì đã đến đây”.

Những người khác cũng nóng lòng muốn thử.

Sau khi Trương Kim Hoa đỗ xe xong thì quay đầu lại nói với Mục Hàn vẫn đang nhắm mắt nghỉ ngơi: “Huấn luyện viên, đã đến thao trường rồi”.

“Tôi biết rồi”, lúc này Mục Hàn mới mở mắt ra gật đầu.

Trương Kim Hoa và Hà Lợi Lợi nhìn Mục Hàn đi đến trước mặt một trăm người đó.

Thấy bọn họ vẫn đứng rải rác trên thao trường, Trương Kim Hoa và Hà Lợi Lợi liếc mắt nhìn nhau.

Quả nhiên là mấy người đó sắp hành động rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.