Điện Chủ Ở Rể - Mục Hàn

Chương 722



Chương 722: Dạy bộ môn độc quyền

Mà điều này cũng thể hiện rõ cảnh giới của Mục Hàn vượt xa danh hiệu thế gia số một cả nghìn năm nay của nhà họ Mục ở thủ đô.

Mấy người Mục Phương cung kính trở về đội ngũ.

Mục Hàn đưa mắt nhìn mọi người, nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Bây giờ tôi sẽ truyền dạy cho mọi người một cuốn sách quý tâm pháp, là một kỹ thuật hít thở đặc biệt”.

“Mặc dù thoạt nhìn rất đơn giản, nhưng thật sự muốn nắm rõ tinh túy của nó thì ít nhất cũng cần một năm trở lên”.

“Đương nhiên, với những tinh anh hàng đầu của các gia tộc giàu có nắm giữ tài năng hơn người giống như mọi người thì tôi tin rằng chỉ cần một tháng là có thể nắm rõ kỹ năng nhập môn”.

Nghe Mục Hàn nói như vậy, tất cả mọi người đều tỏ ra hào hứng, vô cùng mong chờ.

Đại thống soái đích thân dạy học, hơn nữa còn là sách quý tâm pháp độc quyền.

Đối với những người mong muốn đột phá như bọn họ thì đây rõ ràng là trời hạn gặp cơn mưa rào.

Dù gì thì đại thống soái cũng mạnh như vậy, sách quý tâm pháp độc quyền của anh dù có là đơn giản nhất cũng nhất định có thể giúp cho họ có được sự phát triển nhanh chóng.

Tiếp theo đó, Mục Hàn bắt đầu giảng dạy cho những người này về sách quý tâm pháp độc quyền.

Thực ra cuốn sách quý tâm pháp độc quyền này khi xưa cũng là do đạo sĩ truyền lại cho Mục Hàn.

Mục Hàn thật sự đã dựa vào cuốn sách quý tâm pháp độc quyền này để nhanh chóng nâng cao thực lực bản thân, hơn nữa trải qua trải nghiệm thực tiễn, cuối cùng đột phá trở thành đại thống soái dưới một người trên vạn người.

Đương nhiên, cuốn sách quý độc quyền này của đạo sĩ vẫn chỉ là nền tảng nhập môn mà thôi.

Lúc ở Đông Hải anh từng thu phục đám người Hồng Anh Xã, thành lập quân đoàn Mãnh Thú, đưa tên lửa vào trong chiến trường chi viện cho chiến sự biên giới của Vương Chung Quy. Việc quân đoàn Mãnh Thú có thể trở thành kỵ binh, cuốn sách quý tâm pháp độc quyền này đã phát huy tác dụng quan trọng.

Sau khi thành viên của quân đoàn Mãnh Thú tu luyện cuốn sách quý tâm pháp độc quyền này thì ai nấy đều thăng hạng rất nhanh.

Mấy người Mục Phương, Trương Trạm dựa theo phương pháp truyền dạy của Mục Hàn, chuyên tâm học kỹ thuật hít thở tâm pháp độc quyền.

Sau hơn một tiếng luyện tập, một trăm người họ đều nắm bắt được phương pháp chính xác.

Sau khi luyện tập vài lần, mấy người Mục Phương, Trương Trạm đều đột nhiên cảm thấy tinh thần trở nên sảng khoái, ngay cả khí đan điền cũng mạnh lên không ít.

Cả người đều tràn đầy năng lượng.

Rất rõ ràng, chức năng cơ thể của bọn họ đang âm thầm phát sinh biến hoá.

Mấy người Mục Phương đột nhiên cảm thấy như nhặt được ngọc.

“Được rồi!”, thời gian cứ thế trôi qua, Mục Hàn nói: “Buổi học ngày hôm nay tạm thời kết thúc tại đây”.

“Trong khoảng thời gian một tháng này, việc duy nhất mọi người cần làm chính là luyện tập cho nhuần nhuyễn kỹ thuật hít thở tâm pháp độc quyền này, hơn nữa còn phải thật sự thông hiểu nó”.

“Đại thống soái, anh không dạy chúng tôi cái khác sao?”, Trương Trạm sốt ruột hỏi.

“Cái khác?”, Mục Hàn cười nói: “Chỉ kỹ thuật hít thở tâm pháp độc quyền này thôi cũng đủ cho cậu học một tháng rồi. Cậu mà học thêm cái khác thì chỉ sợ rằng học mà không thông thạo, ngược lại còn chẳng được lợi gì”.

Nghe Mục Hàn trách mắng, Trương Trạm cúi đầu, nói với vẻ xấu hổ: “Đại thống soái dạy đúng ạ, là do tôi không biết điểm dừng, muốn một phát ăn ngay !”

“Có lý tưởng có hoài bão là chuyện tốt”, Mục Hàn gật đầu nói: “Thế nhưng cũng cần phải tuần tự từng bước, nếu không sẽ rất dễ tẩu hoả nhập ma”.

Mục Hàn lại nói với một trăm người bên dưới: “Trong vòng một tháng này tôi sẽ không đến nữa. Thế nhưng sau một tháng, tôi nhất định sẽ đến kiểm tra thử thành quả học tập của một trăm người mấy người”.

“Khiến tôi hài lòng thì tôi sẽ chọn ra vài người ưu tú trong số mọi người để bổ sung cho quân đoàn Côn Luân!”

Mục Hàn vừa dứt lời, một trăm người này đều trở nên sục sôi.

“Được chọn vào quân đoàn Côn Luân, trở thành chiến tướng thân cận dưới trướng đại thống soái là mong ước lớn nhất của tất cả binh lính Hoa Hạ.

Phải biết rằng ban đầu tứ đại chiến thần cũng bộc lộ tài năng từ trong quân đoàn Côn Luân.

“Xin đại thống soái yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ chăm chỉ tập luyện, tuyệt đối sẽ không để cho anh phải thất vọng”, Trương Trạm cao giọng hô lên: “Sau một tháng nữa, mong đại thống soái sẽ tới kiểm tra thành quả học tập của chúng tôi!”

Bây giờ Trương Trạm đã có động lực lớn hơn, hắn muốn được chọn vào quân đoàn Côn Luân.

Thấy Mục Hàn dặn dò một hồi xong rồi định rời đi, Mục Phương cuối cùng cũng không nén nổi sự hoài nghi trong lòng, lên tiếng hỏi Mục Hàn: “Đại thống soái, tôi có một câu hỏi đã giữ trong lòng rất lâu rồi muốn hỏi anh!”

“Hỏi đi”, Mục Hàn nhìn sâu vào mắt Mục Phương.

“Đại thống soái, xin hỏi anh cũng mang họ Mục giống như tôi sao?”, Mục Phương hơi bất an hỏi.

Lúc mấy người Mục Phương ở nhà họ Mục ở thủ đô thì rất hay nghe thấy Mục Sảng thảo luận về đại thống soái với người khác.

Mục Phương càng đoán định rằng đại thống soái mang họ Mục thì nhất định là xuất thân từ gia tộc Mục Thị.

Dù không phải nhánh chính của nhà họ Mục ở thủ đô thì chắc chắn cũng có mối quan hệ chặt chẽ với nhánh phụ của Mục Thị.

Chỉ là thân phận đặc biệt của đại thống soái sẽ có độ bảo mật cấp SSSSSS.

Là bí mật tuyệt đối của Hoa Hạ.

Dù có là thế gia số một Hoa Hạ nhà họ Mục ở thủ đô thì cũng không thể tra ra bối cảnh thân phận thật sự của đại thống soái.

Mục Phương hỏi như vậy thật ra là có ý muốn xác minh xem Mục Hàn có mang huyết mạch của nhà họ Mục ở thủ đô hay không.

“Đúng vậy, quả thực tôi mang họ Mục”, Mục Hàn gật đầu.

Nghe Mục Hàn nói, năm thành viên nhà họ Mục ở thủ đô đều trở nên kích động.

Theo bọn họ thấy, câu trả lời này của Mục Hàn cũng tương đương với việc thừa nhận rằng anh có thân phận thuộc gia tộc Mục Thị.

Sau khi Mục Hàn rời đi, lúc năm người Mục Phương đối diện với những thành viên khác trong trại huấn luyện Thần Long thì đều tỏ ra kiêu ngạo, suýt thì nói thẳng với mọi người rằng: “Nào, mấy người đều nghe thấy rồi phải không, đại thống soái là người của gia tộc Mục Thị chúng tôi!”

Thủ đô.

“Cậu chủ, không hay rồi!”

Trước cửa một căn phòng nào đó trong nhà họ Diệp, tên thuộc hạ vội vàng chạy đến báo cáo bới Diệp Chính Đạo: “Lại có cậu chủ của các gia tộc giàu có đến xin hỏi cưới cô Dương rồi!”

“Cái gì?”, nghe thấy tin tức này, Diệp Chính Đạo lập tức nổi điên: “Đám người này đúng là hết cách, trong mắt có coi người xếp thứ hai trong bảng xếp hạng TOP cậu ấm thủ đô là tôi ra gì không?”

“Cả thủ đô này, có ai không biết Dương Yêu Nguyệt là người phụ nữ của Diệp Chính Đạo tôi!”

“Đúng vậy đấy. Đám người này rõ ràng không coi cậu chủ ra gì!”, tên thuộc hạ cũng phẫn nộ nói: “Nhưng mà cậu chủ, người bên ngoài nghe được tin tức nói rằng cậu phải rời khỏi thủ đô, đi tìm đứa con riêng kia để báo thù”.

“Vậy nên, bọn họ mới muốn lợi dụng khoảng thời gian cậu không có ở thủ đô để đến nhà họ Dương hỏi cưới, muốn gạo nấu thành cơm, tới lúc đó, khi cậu trở về thì đã không thể làm gì được nữa rồi”.

Không còn cách nào khác, tin tức về việc Dương Yêu Nguyệt xé bỏ hôn ước vừa truyền ra ngoài đã khiến cho cả thủ đô phải chấn động.

Để có được tuyệt sắc mỹ nhân, một số nhà giàu có thậm chí thế lực còn chẳng bằng nhà họ Diệp cũng liều một phen đến hỏi cưới, hoàn toàn không sợ hãi lời cảnh cáo của Diệp Chính Đạo.

Dù sao ở tỉnh, Diệp Chính Đạo cũng đã bị Mục Hàn khống chế hoàn toàn, trở thành trò cười cho cả thủ đô.

“Dương Yêu Nguyệt là người phụ nữ của tôi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.