Việc quen biết được Triệu Mặc Thanh khiến ngày hôm nay như một khúc nhạc đệm nhẹ nhàng, nhưng khi hết nhạc Vinh Lam vẫn cảm thấy hôm nay là một ngày vô cùng nặng nề, đến mức cô không thể thở nổi.
Cô có chút hối hận khi mình chưa nói “xin lỗi”, dù có cố chấp nhưng cô không muốn làm tổn thương người khác, cũng không muốn vì cô mà người khác bị tổn thương.
Như việc cô không nghĩ rằng Lâm Đông Hữu sẽ bị thương.
Vinh Lam không biết là do Lâm Đông Hữu bị thương mà tâm trạng cô không tốt, hay do ban mình thi đấu thua nên tâm trạng không tốt, nhưng thật ra người mất mác nhiều nhất chính là Bao Nhất Cát, thi đấu thua, mặt mũi cũng vứt đi, sau này chỉ đơn thuần là đi bộ cũng không cách nào ngẩng đầu ưỡn ngực được nữa.
Ban F bình thường như rồng như hổ, bây giờ tan học ai cũng cúi đầu than thở, hy vọng cơn ác mộng nhanh chóng trôi qua.
Nhưng đối với Vinh Lam cơn ác mộng vẫn còn, khi cô ra khỏi lớp thì đụng phải Vinh Trúc đang đeo cặp, trong mắt như có ngọn lửa, giống La Vũ Thu, coi cô là kẻ thù: “Chị đúng là sao chổi.”
Vinh Lam chán nản đi tới trước mặt Vinh Trúc, cho đến bây giờ trên người vẫn mang áo giáp, cô chậm rãi nói: “Làm sao? Không giả vờ nữa à? Trước giờ lúc nào cũng nói với ba là không quan tâm đến Lâm Đông Hữu nhưng tôi thấy trong ban cô người chú ý đến cậu ấy nhất chính là cô. Ngày nào cũng nghĩ một đường nói một nẻo, Vinh Trúc, em sống cũng quá cực khổ rồi.”
Hai cô gái có quan hệ máu mủ lại không ai chịu nhường ai, các cô chuẩn bị xuống lầu, không nghĩ tới vừa xoay sang chỗ khác thì thấy Lâm Đông Hữu đang đi lên, ba người nhìn nhau trên hành lang chật hẹp.
Mới vừa rồi giọng nói của Vinh Lam không nhỏ, có lẽ những gì cô nói Lâm Đông Hữu đều nghe được, tâm sự thiếu nữ đã được Vinh Trúc giấu lâu như vậy đột nhiên bị người khác moi ra, cả khuôn mặt nhanh chóng ửng đỏ, không biết làm sao nhìn Lâm Đông Hữu, biểu tình vừa tức vừa gấp.
“Lâm… Lâm Đông Hữu, tay cậu không sao chứ?” Vinh Trúc đành nói lảng sang chuyện khác.
“Không sao, chỉ bị tổn thương cơ thôi, cảm ơn đã quan tâm.” Lâm Đông Hữu nhìn Vinh Lam đang quay đầu không nhúc nhích một cái, “Mọi người quan tâm tôi như vậy, sẽ nhanh khỏi thôi.”
Lâm Đông Hữu trước kia rất ít nói, cũng không muốn nói nhiều với Vinh Trúc, lần này thật sự khiến cô thụ sủng nhược kinh, cố tình phô trương quan hệ bạn cùng lớp trước mặt Vinh Lam, thẹn thùng nói: “Khi tớ hỏi bài cậu đều giải thích cho tớ, quan tâm cậu là việc nên làm, mọi người đều là bạn học thân thiết với nhau mà.”
“Thân thiết với nhau…” Vinh Lam bên cạch nhếch mép một cái.
Phản ứng của Vinh Trúc rất lớn, nhưng biểu tình vẫn là một bạch liên hoa nhu nhược: “Em và Lâm Đông Hữu là bạn học cùng lớp, tự nhiên sẽ thân thiết với nhau, chẳng lẽ… Lâm Đông Hữu sẽ thân thiết với chị?”
“Lâm Đông Hữu, cậu nghĩ sao?” Cô mỉm cười nhìn về phía Lâm Đông Hữu.
Vấn đề này của cô có chút hùng hổ dọa người, Lâm Đông Hữu nhìn Vinh Trúc một cái, thần sắc lãng đạm: “Thật xin lỗi, tôi sẽ không trả lời những vấn đề ngoài việc học.”
Gương mặt đầy sự vui vẻ của Vinh Trúc cứng lại, không nghĩ rằng cậu sẽ trả lời cứng rắn, không cho cô mặt mũi như vậy, mặt cô lúc đỏ lúc trắng, mắt thấy cậu như một khối băng tỏa ra khí lạnh, đi qua người Vinh Lam và Vinh Trúc lên lầu.
Vinh Trúc từ đầu đến cuối cũng không nghiêng đầu nhìn Lâm Đông Hữu nữa.
Trong không khí vẫn còn lưu lại mùi Vân Nam bạch dược, từng chút từng chút chui vào chóp mũi Vinh Lam, làm tâm trạng cô rối loạn.
–
Sau khi xuống xe, cô lấy cớ nhức đầu để nhờ dì Chương bưng cơm tối lên phòng cho cô. Cô nhốt mình trong phòng. Tâm trạng rất khó chịu, những cảm xúc tiêu cực tích tụ trong ngực dường như có thể bộc phát bất cứ lúc nào, muốn phá hủy cô. Cô đã dùng tất cả sức lực của mình để chống cự, không muốn để mình bị đánh ngã một cách yếu ớt, nhưng cuối cùng vẫn là tốn công vô ích, từng giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu thi nhau rơi xuống bàn học, đọng thành một bãi nước, nó là bằng chứng cho sự thất bại của cô.
Cô nghĩ rằng cô không thể trở về quãng thời gian ấm áp kia nữa, cũng không cách nào lấy lại được. Một người nếu muốn thành công, muốn lấp đầy dục vọng trong lòng thì nhất định phải trả một cái giá thật lớn, mà cái giá cô phải trả chính là những ấm áp vốn thuộc về cô.
Cô khóc một trận, buồn bực trong lòng cũng được phát tiết không ít, Vinh Lam lau nước mắt, mặc lại bộ áo giáp cứng rắn, quay về thành một Vinh Lam ai đánh cũng không ngã.
Nếu đã quyết định bước lên con đường kia, cô không thể không đi tiếp.
Cô ngồi trước bàn học một lúc, sau đó đứng lên, mò tìm dưới nệm một lúc lâu mới thấy một túi văn kiện mỏng.
Mỗi lần cảm thấy mình không còn sức lực, cô sẽ lấy túi văn kiện này ra, trong đó sẽ có thứ cho cô động lực.
Cô lấy từng mảnh giấy quý như trân bảo ra, bày trước bàn học, nương nhờ ánh đèn để xếp từng mảnh giấy lại với nhau, trên mặt là sự cẩn thận, tựa như đem cõi lòng đã bể nát của mình gom lại nguyên vẹn.
Đây là đơn xin nhập học trường cao trung Agnes Âu Văn. Agnes Âu Văn là trường cao trung nữ sinh nổi tiếng nhất nước Mỹ, hằng năm có vô số học sinh thi đậu các trường đại học nổi tiếng.
Lúc ấy gia đình Vinh Lam gặp biến cố, do rất muốn thoát khỏi gia đình mới có mẹ kế cho nên đã bí mật chuẩn bị đến Mỹ học cao trung, lạc quan mà nghĩ, một khi nhận được thư thông báo nhập học thì ba cô dù không muốn cũng phải cho cô đi.
Cô vốn cho rằng mình sẽ dễ dàng thoát khỏi căn nhà này, nhưng sau đó lại phát sinh một chuyện khắc sâu vào tâm trí cô, đây là một nhà tù, không phải là nơi cô muốn ra ngoài liền có thể ra ngoài.
Nguyên nhân đến từ cuộc lĩnh giáo đáng sợ đến từ mẹ kế Cảnh Na tâm cơ.
Khi đó Cảnh Na vừa mới trở thành Vinh phu nhân không lâu, nhưng chẳng qua là nhờ vào việc bức tử chính thất, từ tiểu tam ôm bụng to trở thành chính thức quả là việc không mấy vinh dự, dù cho bà ta có ăn mặc hay trang điểm xinh đẹp, trên tay cầm túi đắt tiền phiên bản giới hạn đi chăng nữa thì trong những cuộc gặp gỡ của xã hội thượng lưu vẫn không thể ngóc đầu lên được.
Hết lần này đến lần khác bà ta muốn khai thác mối quan hệ xã giao của mình nên cũng không ngại mưa gió chạy đến những cuộc gặp xa hoa kia.
Trong giới hào môn có vị Điền phu nhân luôn được mọi người vây quanh, là bạn tốt của mẹ Vinh Lam, đương nhiên sẽ muốn trả thù thay mẹ cô, không chỉ dùng lời lẽ cay nghiệt sỉ vả Cảnh Na còn lôi kéo những vị phu nhân khác, nói với họ không nên lui tới với hồ ly tinh tiểu tam bằng không hôm nay là mẹ Vinh Lam, ngày mai chính là các phu nhân chính thất.
Cảnh Na phải chịu nhục, nhưng cũng không gấp mà dựa vào ưu điểm lớn nhất của bà ta, chính là kiên nhẫn, một bên tỏ vẻ ân cần rồi chia rẽ từng người, một bên chờ đến lúc trả thù.
Sau đó, cơ hội tốt bà ta luôn chờ đợi cuối cùng cũng đã tới.
Điều phu nhân rất cưng chiều con trai mình, một ngày con trai uống say, đả thương người khác, ba mẹ dùng hết mọi thủ đoạn, bỏ tiền ra sai người đè chuyện này xuống, hai vợ chồng Điền phu nhân suy tính sẽ đưa đứa con trai hay gây chuyện của mình xuất ngoại, xin vào một trường đại học ở Anh, mọi chuyện vốn sẽ tiến triển thuận lợi, phỏng vấn xong chỉ chờ nhận giấy báo trúng tuyển. Trong lúc nhất thời đắc ý, Điền phu nhân quá chén liền đem chuyện này khoe khoang cho các chị em, ai ngờ tin tức truyền đến tai Cảnh Na, bà ta vừa làm quen với vị Quan phu nhân có chồng là nhà ngoại giao Anh, trùng hợp rằng em nhà ngoại giao này là phó hiệu trưởng trường đại học, Cảnh Na làm bộ như không biết, đem chuyện này đi bát quái với Quan phu nhân, kết quả lúc ấy sắc mặt Quan phu nhân trở nên khó coi, không lâu sau con trai Điền phu nhân nhận được thư từ chối từ đại học.
Cho đến bây giờ Điền phu nhân vẫn cho rằng do con trai mình không ưu tú nên mới bị từ chối, căn bản không biết mình đã bị Cảnh Na – người bà vẫn luôn xem thường ra tay hãm hại, hiện giờ kinh doanh được mấy năm, Cảnh Na đã sớm tẩy trắng thân phận tiểu tam của mình, ở trong danh viện* cứ như cá gặp nước, ngược lại thì Điền phu nhân, bởi vì việc tìm người che giấu tội cho con trai bị vạch trần, Điền gia lâm vào cảnh ngục tù, việc làm ăn của công ty cũng bị ảnh hưởng, sớm đã không còn nở mặt nở mày như ban đầu.
*Danh viện: chỉ các thiên kim tiểu thư trong giới thượng lưu, con nhà danh giá, gia thế hiển hách.
Thủ đoạn của Cảnh Na âm hiểm, Vinh Lam vốn dĩ không biết, nhưng một ngày nọ cô cầm giấy xin nhập học vào thư phòng tìm ba cô, khi nghe được đông tĩnh của mẹ con Cảnh Na lập tức trốn dưới bàn theo bản năng, kết quả hai mẹ con kia lại đi vào, Cảnh Na muốn bồn dưỡng Vinh Trúc thành “Cảnh Na” thứ hai, vừa khoe khoang vừa dạy dỗ, đem những chuyện mình đã làm dương dương đắc ý nói với con gái, còn bảo con gái phải luôn bình tĩnh, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, Vinh Trúc lo lắng nói Vinh Lam xinh đẹp sẽ đoạt sự nổi bật của mình, Cảnh Na cười lạnh: “Lớn lên xinh đẹp thì làm sao? Nếu rơi vào tay mẹ, ngoại hình xinh đẹp sẽ dưỡng thành một kỹ nữ, biểu hiện tốt sẽ ném vào mấy trường học rác rưởi, để cho mấy đứa cặn bã vấn bẩn nó, đồng hóa* nó, tóm lại cách để phá hoại nó có cả ngàn cả vạn, có gì phải sợ?”
*Đồng hóa: chỉ những thứ khác nhau đã dần trở nên tương tự hoặc giống nhau.
Vinh Lam lúc ấy còn bé, cô núp dưới bàn nghe những lời nói so với rắn độc còn thâm độc và nham hiểm hơn của Cảnh Na, không khống chế được mà run rẩy, cảm giác sợ hãi phát ra từ nơi sâu nhất của nội tâm khiến cô cắn chặt môi mình, cô gắng không phát ra tiếng, chờ đến khi hai mẹ con như bò cạp rời khỏi thì tay chân cô đã mềm nhũn, thiếu chút nữa không đứng lên được.
Lời của Cảnh Na thành công hù dọa cô, bà ta nói bà ta có cách hủy hoại cô, cô muốn thoát khỏi nhà tù, bà ta cũng sẽ có cách bắt cô về.
Tối hôm đó, Vinh Lam ngồi trước bàn học đến khuya, khi nước mắt đã khô, cô dần tỉnh táo lại.
Cô như trưởng thành trong vòng một đêm.
Hoặc là sống sót trong căn nhà này, hoặc là sống như một con kiến hôi hèn mọn như Vinh Viện, nhưng Vinh Lam không muốn làm một Vinh Viện thứ hai, bởi vì cô là một người cao ngạo, cô sẽ không thỏa hiệp với ma quỷ.
Cuối cùng, cô không chút do dự mà xé nát giấy xin nhập học.
Vinh Lam phải cảm ơn lời dạy dỗ của Cảnh Na vì có một phần bà ta đã đúng, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, cô còn trẻ, có thể chờ đến ngày tống ma quỷ xuống địa ngục.
Vinh Lam lại ngồi vào bàn, những mảnh giấy này đối với cô có một ý nghĩa lạ thường.
Đó là nỗi nhục giấu kín, cũng là dũng khí đi về phía trước của cô.
Cô đã ghép tờ giấy này không dưới hai mươi lần, đã ghi nhớ từng mảnh vụn, khi tờ giấy a4 này trở lại hình dáng ban đầu, Vinh Lam phát hiện thiếu một mảnh, lập tức rơi vào sự sợ hãi vô tận.
Tay chân lạnh như băng, cả người cô như mất hồn mất vía, bàng hoàng lục tung mọi ngóc ngách trong phòng, sao có thể mất một mảnh trong khi lần trước cô đều cho tất cả vào trong túi văn kiện? Nhưng lại chỉ mất một mảnh? Chẳng lẽ có người vào phòng cô? Còn lục đồ của cô?
Sự sợ hãi cực đoan vào giờ khắc này đã đánh bại Vinh Lam, cô không muốn để Cảnh Na phát hiện dã tâm xuất phát từ xương cốt, cô nhún nhường lâu như vậy, cũng muốn nhanh thành công, nhưng tại sao ông trời hết lần này đến lần khác làm trái ý cô?
Góc bị thiếu trên tờ giấy quá chói mắt, có lẽ người lấy đi là Cảnh Na, bà ta cho rằng cô không phát hiện, tuy nhiên Vinh Lam biết, mảnh giấy bị mất có in tên trường cao trung Âu Văn.
Buộc phải tìm ra!
Vinh Lam cất những mảnh còn lại, kiên nhẫn chờ dì Chương đi lên đưa cơm cho cô, trong cái nhà này, người duy nhất có thể tin tưởng chỉ có dì Chương đã nhìn cô lớn lên từ nhỏ.
Một lát sau dì Chương lên, Vinh Lam kéo bà vào, cảnh giác ló đầu ra cửa thăm dò, dì Chương vừa nhìn liền biết cô có chuyện muốn nói, bà cũng cảnh giác hơn.
Vinh Lam đóng cửa lại, thấp giọng: “Dì Chương, có người nào vào phòng con không?”
“Thế nào? Mất đồ à?” Dì Chương lập tức nghĩ rằng đã xảy ra chuyện lớn, tỉ mỉ suy nghĩ,” Chìa khóa phòng con chỉ có dì giữ, hôm trước cháu dì bị bệnh nên xin nghỉ một ngày, sau đó mụ già kia bảo dì đưa chìa khóa cho mụ, còn nói muốn giặt chăn cho mấy người bọn con, lúc ấy dì nhớ cháu trai nên cũng không nghĩ nhiều mà đưa chìa khóa cho mụ ta.”
“Con mất cái gì?” Dì Chương tính tình chính trực, không nói hai lời nhanh chóng đi đến phía cửa, “Để dì đi tìm mụ già kia!”
“Dì khoan đi!” Vinh Lam cản dì Chương lại, “Không phải thứ gì đắt tiền, con chỉ xác minh lại suy đoán trong lòng thôi.”
Cô khinh bỉ bĩu môi một cái: “Cái phòng này không khác gì một ống cống, khắp nơi đều có chuột, nào có giống phòng ngủ chứ.”
Dì Chương đau lòng nhìn đứa trẻ ngày một xinh đẹp này, ngoại hình so với mẹ cô lúc trẻ còn đẹp hơn một chút, đều nói hồng nhan bạc mệnh, quả thật là như vậy, mẹ mất từ khi còn nhỏ, đã vậy còn có một người ba nhẫn tâm, cùng với mẹ kế và chị em gái luôn nhìn chằm chằm như lang như soi, hoàn cảnh của cô thật sự quá khó khăn.
Dì Chương dốc hết khả năng nghĩ cách giúp Vinh Lam, nhưng hữu tâm vô lực, ban đầu khi Cảnh Na gả vào quyết tâm muốn đuổi bà, vẫn là Vinh Lam chạy đến trước mặt Vinh Du Hằng, khóc đến suýt chút nữa ngất đi thì ông mới gật đầu để bà ở lại. Cảnh Na là một người phụ nữ vừa xảo quyệt lại cay nghiệt, bình thường đều gây khó dễ cho bà, nếu không phải thấy Vinh Lam đáng thương, dì Chương đã sớm bỏ đi rồi, ở đây không cảm thấy được chút tình người nào, so với ổ sói cũng không cách biệt lắm.
Bà nhớ đến việc hôm qua nghe được, cảnh giác mở cửa nhìn quanh một lúc, rồi nhanh chóng kéo Vinh Lam sang, nhỏ giọng: “Hôm qua dì đi đưa canh cho ba con có nghe được mấy lời, con nhớ nuốt vào bụng, cẩn thận ứng đối một chút.”
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Đông Hữu học trưởng: Nữ thần không nhìn tôi, chỉ có thể dùng bạch liên hoa để thu hút sự chú ý.
Vở kịch nhỏ:
Lâm tiên sinh có một đứa em họ, là một thiếu niên mười tám tuổi sống ở Anh, nghỉ hè năm nay sẽ đến Trung Quốc chơi, còn dẫn theo bạn gái mắt xanh tóc vàng hai mươi tuổi, cùng tình nhân nhỏ ngày ngày lăn giường ở nhà anh họ.
Kể từ đó mặt anh họ lúc nào cũng đen.
Vinh Lam: Rốt cuộc em họ của anh đến du lịch hay đổi quốc gia bắn pháo?
Mặt anh họ đen như đáy nồi.
Vinh Lam: Bất quá em họ anh cũng đẹp trai thật đấy, anh thử nghe động tĩnh đi, thận của cậu ấy cũng quá tốt rồi, nếu em chưa lập gia đình nhất định sẽ tiên hạ thủ vi cường.*
*Tiên hạ thủ vi cường, hậu thủ vi tai ương: có nghĩa nếu có thể ra tay trước thì sẽ chiếm thế mạnh, nếu ra tay sau đối thủ thì sẽ gặp tai họa.
Dùng mắt thường có thể nhận ra sự mất hứng của anh họ: Lúc anh mười tám tuổi còn đẹp trai hơn nó nhiều, động cơ còn lâu dài, sao không thấy em hạ thủ với anh?
Vinh Lam: Người trung niên bị giới trẻ ép đến không còn đường sống nên há miệng thổi phồng à? Bây giờ anh lấy cái gì để chứng minh năm mười tám anh có động cơ lâu dài?
Anh họ bi phẫn nhưng không còn cách đối phó với cô, ngày thứ hai liền tức giận ném em họ ra khỏi biệt thự.