Điện Đức Hoàng

Chương 1993: Nghe có buồn cười không?



Hạng Ương cũng có thể được coi là một người sống thành tinh luôn rồi. Vì vậy mà khi ông ấy có thể ra từ vụ nổ ở núi Long Vương thì đã có rất nhiều suy đoán.

Hơn nữa, những năm nay, dù Hạng Ương có sống ẩn dật ở nhà họ Trần, ngày thường cũng chỉ thích trồng đủ loại hoa cỏ trong sân vườn. Nhưng trên thực tế, ông ấy nắm rõ không ít chuyện của nhà họ Trần trong lòng bàn tay.

Chẳng qua trong mắt của ông ấy, vì một lời hứa với Trần Côn Luân nên vẫn luôn ở lại nhà họ Trần mười lăm năm. Vì vậy ông ấy mới lười quan tâm đ ến nhiều chuyện như vậy.

Nhưng mọi chuyện đã phát triển đến ngày hôm nay, Hạng Ương cũng bị ảnh hưởng theo. Hơn nữa trong mười lăm năm này, nói Hạng Ương không có tình cảm gì với nhà họ Trần thì chắc chắn là giả. Vì vậy nên bây giờ, Hạng Ương cũng không thể mặc kệ chuyện này ở bên ngoài nữa rồi.

“Ông Ương, ông muốn hỏi gì?” Trần Hùng hỏi.

Hạng Ương trả lời: “Cháu chắc chắn là biết ông muốn hỏi cái gì. Hơn nữa, ông cũng có thể chắc chắn bây giờ cháu đã điều tra được rất nhiều chuyện, chẳng hạn như là thân phận của Trần Kỳ Lâm.”

Trần Hùng ngẩn ra, vội vàng nói: “Ông Ương, hóa ra là ông đã biết lâu rồi sao?”

“Không, ông không biết.” Hạng Ương lắc đầu nói: “Chẳng qua là ông chỉ suy đoán chút thôi. Ông đã đoán ra từ lâu rồi, nhưng ông cũng chẳng buồn quan tâm mà thôi. Dù sao thì đây cũng là chuyện riêng của nhà họ Trần mấy người mà.”

Trần Hùng lấy tờ giám định ra, nói: “Kết quả giám định đã xác định cháu và Trần Tôn Long có quan hệ cha con một trăm phần trăm. Nhưng trước đó, cháu có lấy tủy sống của Trần Kỳ Lâm rồi mang ra nước ngoài cho một người bạn của cháu xét nghiệm thì lại phát hiện ra DNA của cậu ta và cháu lại không hề khớp với nhau.”

“Vậy nên Trần Kỳ Lâm không phải là anh em của cháu, mà đồng thời cũng không phải con ruột của Trần Tôn Long.”

Nói đến đây, Trần Hùng lại không nhịn được mà cười một tiếng, nói: “Ông Ương, ông có cảm thấy chuyện này nghe vô cùng buồn cười không hả?”

“Năm đó bà cụ Ngô Quế Anh đã phí bao nhiêu công sức để đuổi cháu ra khỏi nhà họ Trần, đưa Trần Kỳ Lâm lên làm một bảo bối yêu quý, còn nói Trần Kỳ Lâm chính là kỳ lân của nhà họ Trần, có thể đưa tương lai nhà họ Trần của bà ta ngày càng phát triển ngày hơn nữa. Nhưng kết quả thì bảo bối yêu quý này của bà ta lại chẳng phải người nhà họ Trần. Ông nói xem có buồn cười không cơ chứ?”

“Còn nữa, Trần Tôn Long còn năm lần bảy lượt đến nói với cháu cái gì mà một giọt máu đào hơn ao nước lã. Kết quả thì sao, dòng máu chảy trong người của Trần Kỳ Lâm còn chẳng phải của ông ta. Ông có cảm thấy thật Trần Tôn Long thật đáng thương không?”

“Từ khi gả vào nhà họ Trần, Yến Linh Ngọc cũng đã cho đầu của ông ta xanh biếc luôn rồi, nhưng ông ta lại cứ vui vẻ làm cha đến hai mươi năm liền. Ông Ương, ông nói xem sau khi Trần Tôn Long biết chuyện này rồi sẽ phản ứng thế nào đây. Ông nói xem có phải ông ta sẽ tức đến dựng cả tóc gáy lên không? Ha ha ha.”

Trần Hùng không nhịn được cười, dường như anh đang cố ý cười, nhưng cũng dường như không khống chế được cảm xúc mà mình, càng muốn trút ra nhiều hơn.

Nhưng Hạng Ương năm trên giường lại thở dài một tiếng, cười không nổi.

“Trần Hùng, ông biết trong lòng của cháu có đau khổ, còn có cả tức giận. Cha của cháu, Trần Tôn Long đúng là rất đáng thương. Nhưng cháu có nghĩ rằng thân là con trai của Trần Côn Luân, cũng là cha của Trần Hùng cháu, thì Trần Tôn Long, ông ta còn là người bình thường à?”

“Thật ra thì cháu nên cảm thấy vui và tự hào vì có một người cha như vậy chứ.”

“Ông Ương… Cái này…”

Trong lúc này, đột nhiên đầu óc Trần Hùng có chút rối rắm, bỗng từ trong suy nghĩ của anh lại hiểu ra một ít chuyện.

Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, cũng giống như quan hệ mẹ chồng con dâu trong gia đình bình thường vậy, mà người bị kẹp trong tình thế khó xử ấy, lại chính là người con trai cũng như người chồng.

Huống chi, Trần Tôn Long còn ở trong một dòng họ lớn như vậy, đủ loại quan hệ chồng chéo lên nhau, đủ thứ lợi ích dây tơ rễ má, mà đồng thời còn liên quan đến sự cân bằng của dòng họ và vận mệnh.

Không phải là ông ta không có khả năng, cũng không phải là ông ta yếu đuối. Thật ra, ông ta cũng là một người rất có năng lực, chẳng qua là đủ mọi thứ dính vào nhau khiến cho cả người ông ta kẹt lại, cả thể chất lẫn tinh thần đều mệt mỏi. Hơn nữa, đó không chỉ là một thời gian ngắn, mà là đã kéo dài suốt hai mươi năm rồi.

“Ông Ương, ý của ông là ông ta cũng đã biết lâu rồi?”

“Ha ha.”

Hạng Ương cười một tiếng, nói: “Ông ta có biết hay không thì ông không rõ, nhưng trên đời này làm gì có tường nào kín gió. Có một số chuyện, dù chỉ là nghi ngờ thôi, nhưng cũng không dám dễ dàng mà chọc thủng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.