Điện Giật

Chương 26: Chương 26





Biên tập: Red Tea, Nguyệt Mẫn ┃ Chỉnh sửa: June
«Chương 026: 2019»
Úc Tri Niên ngủ vô cùng an ổn trên ghế phụ.
Dương Khác lấy ba lô trong ngực cậu ra rồi giúp cậu thắt dây an toàn lại.

Mùi rượu trên người Úc Tri Niên đã không còn nồng như trước, đôi mắt cậu nhắm nghiền.

Cậu nằm ngủ trong phòng, ngày hôm sau Dương Khác vào xem vẫn thấy một tư thế đó.
Điều khác biệt duy nhất chính là trên tay Úc Tri Niên đeo một chiếc nhẫn cưới, minh chứng cho việc cậu là một người đã có gia đình.
Thành phố Hách mưa to mưa nhỏ suốt nửa năm nay khiến hầu hết người người đều cảm thấy chán nản, tuy nhiên hôm nay là một ngoại lệ.
Dương Khác lái xe, lòng thầm nghĩ như vậy.
Lái từ căn hộ Úc Tri Niên mua năm mười tám tuổi đến căn nhà ở quận Rother khoảng chừng nửa tiếng, Úc Tri Niên vẫn chưa tỉnh dậy.

Nhưng khi Dương Khác đậu xe dưới gara tầng hầm, Úc Tri Niên mở mắt ra như thể biết rằng đã về tới nhà.
Úc Tri Niên quay đầu lại nhìn Dương khác, sau đó nhìn xung quanh, tìm ba lô của mình.
Dương Khác tháo dây an toàn giúp cậu, đưa ba lô ra trước mặt cậu.

Úc Tri Niên ngoan ngoãn nói cảm ơn rồi đưa hai tay nhận lấy ba lô của mình, Dương Khác cũng không biết bản thân đã nghĩ thế nào.

Hắn kéo ba lô sang một bên khiến Úc Tri Niên vồ hụt, ôm lấy cánh tay Dương Khác.

Cậu ngẩng đầu nhìn hắn một cách ngơ ngác.
Da của cậu trắng nõn, bởi vì say rượu nên đôi gò má ửng hồng theo, nhìn cứ ngô nghê, khiến Dương Khác nhớ tới lúc cậu vừa đến thành phố Ninh, trông cũng như thế này.

Cậu chăm chú đọc cuốn sách tiếng Anh, thậm chí còn đi lạc trong nhà.

Tửu lượng của Úc Tri Niên không tốt bằng Dương Khác, chắc là vui lắm nên mới uống đến mức như vậy.
"Ba lô." Úc Tri Niên nói.
"Anh giúp em cầm." Dương Khác bảo cậu.
Cậu chậm chạp gật đầu, nói: "Cảm ơn".
Dương Khác xuống xe trước, sau đó vòng qua bên kia mở cửa cho Úc Tri Niên.

Úc Tri Niên loạng choạng bước xuống, Dương Khác bèn đỡ lấy cánh tay cậu.

Dương Khác đã báo cho quản gia trước không cần chờ cửa, vì vậy trong nhà hết sức yên tĩnh.

Hai người lặng lẽ bước lên lầu.
Úc Tri Niên khi say vô cùng ít nói.

Dương Khác giúp cậu mở cửa rồi đỡ cậu đi vào, cuối cùng đặt cậu nằm dài trên giường.
Dương Khác bật đèn ngủ lên, đứng ngay mép giường cúi đầu nhìn cậu.
Lúc Úc Tri Niên ngủ là lúc cậu ngoan ngoãn nhất, mặc dù không nói được thứ gì hay ho nhưng ít nhất cũng không nói điều gì khó nghe cả.
Dương Khác cúi người, nương theo ánh đèn ở đầu giường nhìn chăm chú Úc Tri Niên, nhìn vài giây còn dùng tay nhẹ nhàng chạm vào gương mặt của cậu.
Khuôn mặt Úc Tri Niên ấm hơn ngón tay Dương Khác một chút, mềm mại vô cùng.

Dương Khác lại chạm nhẹ vào hàng lông mi của cậu, cậu không cảm nhận thấy cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.
"Úc Tri Niên, em đang giả vờ ngủ phải không?" Dương Khác hỏi như vậy.
Cậu không phản ứng chút nào.
Ngay lúc Dương Khác vừa định vươn tay tắt đèn rồi lên lầu ngủ, Úc Tri Niên thoáng chợt mở mắt, uể oải nhìn Dương Khác một chút sau đó lại nhắm mắt.

Dương Khác khẽ dừng lại, một lần nữa cúi đầu xuống gọi tên Úc Tri Niên.


Nhưng Úc Tri Niên như đang chìm sâu hơn vào giấc ngủ, gọi như thế nào cũng không tỉnh.

"Tại sao không muốn hưởng tuần trăng mật," Dương Khác hỏi cậu: "Em lại giận gì à?"
Úc Tri Niên nằm im không nhúc nhích, ngủ như chết, tất nhiên sẽ không có bất cứ câu trả lời nào.
Dương Khác còn có việc chưa làm xong, hắn đóng cửa phòng Úc Tri Niên để đi ra thư phòng.
Vừa bật máy tính lên thì Trạch Địch đã gọi tới, nói một cách quái gở: "Tao vừa xem qua danh sách chuyến bay đến Hawaii, có kẻ vừa nghỉ phép xong ngày mai còn định đi hưởng tuần trăng mật cơ à."
"...!Không." Dương Khác không ngờ Trạch Địch sẽ nhìn danh sách, nhưng vẫn nói cho cậu ta: "Em ấy không đi."
Trạch Địch ngạc nhiên: "Tại sao?"
"Em ấy muốn viết luận văn." Dương Khác nói đơn giản.
Giọng bạn gái bên cạnh Trạch Địch hỏi cậu ta đang nói chuyện với ai, cậu ta trả lời Dương Khác rồi nói tiếp: "Đi Hawaii thì không viết được hả? Tuần trăng mật mà cũng bỏ lỡ luôn."
"Đi đi về về mệt lắm." Dương Khác nói: "Viết luận văn cần tập trung tinh thần."
Trạch Địch ồ một tiếng rồi mập mờ nói: "Người vừa lập gia đình đúng là mệt lắm đấy nhé."
"..." Dương Khác mở một tài liệu chưa hoàn thành, nói với Trạch Địch: "Quan tâm vậy thì mày đàm phán thay tao đi.

Giờ đổi tên còn kịp đấy."
"Đừng vậy chứ," Trạch Địch vội vàng từ chối, sau đó hỏi: "Nhưng Úc Tri Niên không đi, mày cũng đừng kéo dài đến bốn ngày chứ?"
Dương Khác "Ừ" một tiếng, sau đó báo cho Trạch Địch mình sẽ giảm lịch trình xuống còn hai ngày.

Trạch Địch do dự một chút, cuối cùng phán: "Tao không hiểu nổi mày luôn ấy."
"Cậu ta mới về nước có mấy ngày, tao còn tưởng mày bệnh thật chứ." Trạch Địch nói: "Mày thích cậu ta thế sao không nói sớm đi, khỏi phải vịn cớ ủy thác này di chúc nọ.

Tao thề tao đã tin là thật."
Dương Khác muốn tuyên bố rằng thực tế là Úc Tri Niên thích hắn, nhưng hắn thấy không cần thiết lắm nên vẫn chưa nói.
"Sau khi mày từ Hawaii trở về thì lại nghỉ phép thêm mấy ngày để hưởng tuần trăng mật đi, ở nhà giúp cậu ta viết luận văn." Trạch Địch vẫn chưa nhận ra sự do dự của hắn, tiếp tục khuyên nhủ: "Tao cảm giác mấy năm này chỉ có tao là nghỉ phép thôi."

Dương Khác đáp "Nói sau.", Trạch Địch lại bảo: "Công ty đâu phải là không hoạt động được đâu, sao mày cứ phải liều mạng như vậy làm gì."
Từ khi Dương Khác thông đồng đêm khuya với Trạch Địch, hầu như mỗi lần nói chuyện Trạch Địch luôn lấy công ty ra để trêu chọc hắn.

Hơn nữa, Dương Khác không thấy hành động nhất thời của mình có gì đáng cười, nhưng hắn cũng không có ý định tranh luận với cậu ta nên chỉ lạnh nhạt đáp một câu: "Biết rồi."
Cúp máy xong, Dương Khác hơi thẫn thờ, không còn sức tập trung vào công việc.

Hắn định lấy một quyển sách của Úc Tri Niên ra đọc để thả lỏng tinh thần thì bố của hắn gửi tin nhắn tới.
"Cuối tuần này bố tới thành phố Hách." Bố hắn nhắn: "Bố phải tham gia một cuộc hội nghị học thuật, có thể ăn cơm với con và Úc Tri Niên."
Đêm hôm trước, sau khi Úc Tri Niên và Triệu Tư Bắc trò chuyện xong thì ông có đến tìm hắn.

Triệu Tư Bắc hỏi hắn và Úc Tri Niên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đồng thời muốn xác nhận một chút tình hình tài chính của công ty.
Trong thoáng chốc Dương Khác không biết nên trả lời từ đâu, vì vậy hắn chỉ nói rằng tình hình tài chính của công ty vẫn ổn, còn khi nào xác định xong thời gian tổ chức đám cưới sẽ báo cho ông biết.
Triệu Tư Bắc hỏi hắn: "Con có chắc chắn mình muốn kết hôn với Úc Tri Niên không?" Dương Khác hỏi ngược lại: "Có chuyện gì không ạ?" Triệu Tư Bắc thở dài, không nói gì nữa.
Dương Khác hỏi Triệu Tư Bắc thời gian đến nơi xong trả lời: "Được rồi."
Sáng hôm sau, Dương Khác ăn sáng xong chuẩn bị ra ngoài thì thấy Úc Tri Niên ung dung bước xuống lầu.
Cậu dừng bước, thấy Dương Khác và Smith đều xách vali, không khỏi thắc mắc: "Anh sắp đi công tác hả?"
Chắc là Úc Tri Niên tỉnh rượu hẳn rồi, nhưng hình như vẫn còn hơi oải.

Cậu giơ tay lên che miệng ngáp một cái, ngón tay vẫn đeo nhẫn, nước mắt sinh lý chảy ra.
Dương Khác thấy cậu thả tay xuống mới "Ừ" một tiếng, sau đó hỏi: "Em đi với anh không?"
Úc Tri Niên sững sờ: "Đi đâu thế?"
"Hawaii."
Úc Tri Niên nhìn Dương Khác vài giây mới nói: "Không đi."
"Anh sẽ về sớm thôi." Dương Khác nói với cậu.
Úc Tri Niên đơ cả mặt, trông ngốc nghếch y như một đứa trẻ.

Ống tay áo len dài che kín bàn tay, tóc đen dính vào khuôn mặt, đôi môi hồng hào mấp máy một tiếng "Ừ".
Trong phút chốc, Úc Tri Niên có cảm giác Dương Khác đang đòi một nụ hôn tạm biệt từ mình.

Nhưng Úc Tri Niên chỉ nói với hắn: "Được rồi, thuận buồm xuôi gió nhé."

Lên máy bay đi Hawaii, cả chuyến đi Dương Khác đều làm việc.
Còn một tiếng nữa là đến, Lý Lộc gọi Dương Khác.
"Cổ tức từ cổ phiếu của Úc Tri Niên có thể rút được rồi," Giọng của Lý Lộc rất chắc chắn: "Làm sao đây?"
"Cứ để vậy đi."
"Tri Niên vừa hỏi tôi." Bác nói: "Cậu cứ tiếp tục như vậy cũng khó.

Muốn kết hôn thì cứ kết hôn, cậu lừa cậu ấy làm gì?"
Dương Khác không nói gì, Lý Lộc nói: "Không nói với cậu nữa." rồi cúp điện thoại.
Dương Khác cũng không rõ lắm, cái đêm Úc Tri Niên xách vali của mình rồi quyết định lẻn trốn khỏi nhà, hắn thừa nhận rằng vào lúc đó tình hình tài chính của công ty có chút vấn đề.
Giờ nghĩ lại, đến chính hắn cũng thấy khó tin, hắn có thể xuôi theo Úc Tri Niên nói dối vụng về và lố bịch đến như vậy.
Sau khi hắn uống say cảm giác khác hoàn toàn với lúc tỉnh, hắn mất đi sự tỉnh táo và thiếu khả năng phán đoán.

Lúc đó Dương Khác cảm giác, suy đoán của Úc Tri Niên như tìm một nấc thang thay mình, hắn cứ thuận theo đó mà bước xuống.
Nhưng phải công nhận, nếu chỉ nhìn bề nổi thì mọi thứ đang dần thuận lợi hơn.
Máy bay sắp sửa hạ độ cao, Dương Khác nhìn ngắm từng đám mây ngoài cửa sổ rồi nghĩ: Hình như những lời nói dối đang ngày càng chất đống.
Cuối cùng thì một cuộc hôn nhân dối trá cũng không phải là một cuộc hôn nhân chân chính, mà hậu quả của nó thì đang dần dần hiện rõ lên.
Nhật ký quan sát phân tích (4)
Chủ đề: Nhớ lại tin nhắn phản hồi của Dương Khác.
(Người viết: Úc Tri Niên; Thời gian: 7.5.2016)
Gần tới kì thi cuối kỳ, hiếm khi tôi được thấy Dương Khác ở thư viện.

Dương Khác đang cười nói vui vẻ với bạn cùng lớp, không hề để ý tới những người xung quanh.

Chuông điện thoại hắn vang lên, hắn vô cùng thoải mái trả lời tin nhắn, vừa tán gẫu với bạn bè.
Có khi hắn đang nhắn tin cho đối tượng của mình không chừng.

Rất nhiều người gửi tin nhắn chào buổi sáng và chúc ngủ ngon, tâm sự mỏng về cuộc sống cho cậu ấy nhưng đâu được cậu ấy trả lời bao giờ.
☁️ Vân Tình Cung ☁️.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.